Bởi vì cô hát khó nghe lại lạc điệu nghiêm trọng, đồng chí Tiểu Triển rất có tính tự giác, chưa bao giờ làm tổn thương lỗ tai của mấy đứa nhỏ, nhiều nhất là nói vài tiếng "ngoan đi ngoan đi ngủ đi" để dỗ đứa nhỏ ngủ, hát ru cái gì đó là không biết hát.
Bản thân cô hát không êm tai lại lạc nhịp, thế nhưng cô hi vọng đứa nhỏ nhà mình có thể có giọng hát hay.
Thứ mình không thể nắm giữ, đương nhiên hy vọng con cái có thể nắm giữ.
Khương Mỹ Huệ chấn kinh: "Cha bọn nhỏ nhà các chị hát ru hả?"
Trước đây Khương Mỹ Huệ chưa từng nghe cha hát ru, những tên đàn ông kia nếu hát ru thì có thể nghe nổi không?
Triển Ngải Bình nói: "Anh Cố nhà chị hát hay, đứa nhỏ thích lắm."
"Thật sao?" Khương Mỹ Huệ gật gù: "Em trở lại nói với chị dâu và anh em, để anh em cũng học một chút."
Triển Ngải Bình: "…"
Cô cũng không tưởng tượng ra được giọng hát của đoàn trưởng Khương lúc hát, hát ở trong bộ đội, ngoại trừ đoàn văn công thì những người khác dựa cả vào tiếng rống.
Triển Ngải Bình cười cười nói: "Học một chút cũng tốt, tài nghệ trên người không chê nhiều."
"Đúng vậy." Khương Mỹ Huệ gật đầu: "Em thật sự muốn thấy anh em ôm Đại Bàn Kê hát ru."
Triển Ngải Bình: "…"
"Chồng bác sĩ Triển cũng hát, sao anh ấy không hát được chứ? Uổng công anh ấy còn là một đoàn trưởng."
Triển Ngải Bình yên lặng không nói lời nào.
Cô luôn cảm thấy người em gái này hơi hãm hại anh trai.
Khương Mỹ Huệ cười hì hì nói: "Em cũng muốn tìm người yêu biết hát ru, có một giọng hát hay, biết dỗ con."
"Bác sĩ Triển, em hát không hay lắm, bác sĩ Triển, giọng chị hay, hai vợ chồng anh chị chắc chắn đều hát hay."
Triển Ngải Bình khiêm tốn nói: "Chị hát cũng bình thường thôi."
Trên thực tế là rất khó nghe.
Chờ đến cửa bệnh viện, hai người xuống xe, Khương Mỹ Huệ đẩy đứa nhỏ giúp cô, nếu cô có việc, Khương Mỹ Huệ còn có thể trông đứa nhỏ một lúc.
Khương Mỹ Huệ đi làm còn xách theo một túi hạt dưa, nếu như không có chuyện gì làm, cô ấy sẽ cắn hạt dưa trò chuyện với người khác.
Triển Ngải Bình nói: "Ăn ít hạt dưa thôi, dễ nóng trong người."
"Ai, được."
Hôm nay bệnh nhân nhiều, đều liên tục tìm cô, Triển Ngải Bình bận rộn đến trưa, ở trong phòng làm việc nhận được cuộc điện thoại của trường y gọi cho cô, là thầy giáo Hà của trường y liên hệ với cô: "Bác sĩ Triển, bây giờ có một cơ hội học tập cô có muốn đi không, không phải gần đây viện y học Xuân Thành khai giảng không bao lâu sao? Trong trường học có hội trao đổi học tập nghiên cứu, cũng có không ít người tới từ nơi khác, cô có muốn đi tham quan không, trường y chúng tôi có hai tiêu chuẩn, hiệu trưởng tới hỏi tôi, cô có muốn đi hay không."
Đến viện y học Xuân Thành học tập tham quan?
Triển Ngải Bình nghĩ thầm vừa khéo, nếu như đi học tập tham quan, còn có thể viếng thăm bạn cũ của thầy Tôn, cũng có thể đi gặp Liễu Thi, hơn nữa bên Cố Thịnh… Nhịp tim của cô chậm một nhịp, vội vàng hỏi: "Là ngày mấy, đi mấy ngày?"
"Tầm tám, chín ngày, ngày là --"
Triển Ngải Bình chấn kinh, cô chớp mắt một cái, thời gian đi tham quan học tập vừa vặn chênh lệch không nhiều với thời gian Cố Thịnh đi công tác, chỉ là thời gian Cố Thịnh đi lâu hơn một chút.
Triển Ngải Bình nhìn thời gian làm việc của mình, mấy ngày gần đây cô tăng ca không nghỉ ngơi, lại tìm người đổi ca, nhìn trước nhìn sau cô cũng có thể gom lại cho mình mười mấy ngày nghỉ.
Trái tim của cô đập thình thịch, đến phòng làm việc của viện trưởng nói chuyện này với viện trưởng Hách. Viện trưởng Hách vui vẻ: "Trường y mời cô đi tham quan học tập? Đây là chuyện tốt, cô nhất định phải nắm chắc, cũng là đám người trẻ tuổi các cô học nhanh, xếp các cô đi là vừa vặn, phó viện trưởng Triển, cô phải đại diện bệnh viện chúng ta thật tốt."
Một tiêu chuẩn như thế rất hiếm có, có thể phân cho bệnh viện bọn họ một cái thật đúng là chuyện rất tốt.
"Là chuyện tốt." Triển Ngải Bình vui vẻ cười, "Tôi còn có một việc tốt khác, nói với viện trưởng một chút, chồng tôi vừa vặn cũng có thể đi công tác, tôi muốn hai người ở bên nhau, vì thế mấy ngày sau tôi có thể sẽ đổi ca."
Trong tay cô cầm tờ lịch, đánh dấu từng ngày từng ngày trước mặt viện trưởng Hách.
Viện trưởng Hách vừa xem vừa gật đầu: "Làm người thân quân nhân không dễ dàng, hiếm khi có thời điểm tốt như vậy."
"Ông xác định đi, tôi đi sắp xếp công việc "
Viện trưởng Hách nói: "Vốn là đội chỉ đạo trong huyện còn cần cô thu xếp công việc."
Triển Ngải Bình nói: "Chờ tôi trở lại cũng không muộn."
"Cũng đúng, không thể mọi thứ đều dựa vào cô hết được, cô đi tham quan học tập trước đi."