Khóe miệng Cố Thịnh co rút: "Ai đồn bậy bạ vậy, tôi đâu có hát đâu."
Đoàn trưởng Khương vô tình vạch trần: "Vợ của cậu chính mồm nói, cô ấy nói với em gái tôi rằng cậu hát ru dỗ con."
"Tôi còn chưa từng nghe tham mưu trưởng của tôi hát ru đấy."
"Là vợ cậu bịa đặt hay là cậu nói dối?"
Cố Thịnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vợ tôi nói? Cô ấy nói đúng, thỉnh thoảng tôi có hát mấy lần."
Đoàn trưởng Khương: "…" Thỉnh thoảng hát mấy lần? Anh ta nghĩ thầm cậu thật đúng là hại khổ đời tôi.
Làm người cha mới nhậm chức, anh ta cũng phải hát ru cho Đại Bàn Kê nhà mình.
Anh ta nhìn có chút hả hê hỏi Cố Thịnh: "Cậu tìm được người đi công tác thay rồi hả?"
Trong mắt Cố Thịnh hiện lên ý cười: "Không cần tìm, tự tôi đi, nào, đoàn trưởng, cảm ơn anh phân cho tôi chuyến đi công tác tuyệt vời thế này."
Đoàn trưởng Khương nghi hoặc: "Cậu làm sao vậy?"
Cố Thịnh nói: "Vợ tôi vừa vặn cũng sang bên kia học, hai chúng tôi cùng đi, cũng dẫn con theo."
Cằm của đoàn trưởng Khương cũng sắp rớt xuống đất: "Còn có thể có chuyện trùng hợp như thế?"
"Không trùng hợp không thành văn, vậy mà lại có chuyện trùng hợp như thế."
Cố Thịnh đắc ý rời đi, để lại đoàn trưởng Khương than thở, anh ta ôm con trai đi tìm vợ mình. Trong lòng anh ta vô cùng đố kị, lúc nào anh ta cũng có thể cùng đi xa nhà với vợ đây.
Tần Lan Phương nói: "Anh vẫn nên học hát ru nhuần nguyễn đi đã."
"Tiểu Muội nói tham mưu trưởng Cố hát rất hay, anh xem thử, cũng học một chút đi, em cảm thấy giọng anh cũng rất êm tai, lúc hát giọng đừng có lớn quá."
Tuy rằng đoàn trưởng Khương hát "gào khóc thảm thiết", thế nhưng Tần Lan Phương nhớ tới trước đó Triển Ngải Bình đã nói, có thể tạo cơ hội để cha và con thân thiết với nhau.
Tần Lan Phương cảm thấy hát ru chính là chuyện thân thiết rất tốt, Cố Thịnh cũng hát, anh ta còn là đoàn trưởng của sư đoàn bọn họ vậy thì anh ta cũng phải hát một chút đi.
Đoàn trưởng Khương nhắm mắt nói: "Được, anh hát."
Thật là muốn chết mà.
*
Hai vợ chồng Triển Ngải Bình chuẩn bị ra ngoài. Triển Ngải Bình bận rộn chừng mấy ngày, có thể coi như đã xử lý xong xuôi rất nhiều chuyện. Hoàn tất mọi chuyện, cả nhà mới có thể đắc ý ra ngoài.
Cuốn《 Kỹ thuật phẫu thuật 》trước đó, Triển Ngải Bình đã viết xong bản thảo, chỉ là còn thiếu một vài ca bệnh thực tế bổ sung, cô dự định chờ sau khi trở về lại hoàn thiện.
Tuy rằng ở khoa đông y nhưng làm việc phải đến nơi đến chốn.
"Sắp ra ngoài với cha mẹ, các con có vui không?"
Hai đứa nhóc này còn chưa từng đi nơi quá xa, không phải ở nơi đóng quân thì chính là ở bệnh viện với cô.
Hai nhóc con trên giường tre chảy nước miếng, tuy rằng đều không rõ mẹ nói cái gì, thế nhưng hai đứa bọn chúng đều vô cùng vui vẻ đáp lại vài tiếng.
Hiển nhiên là cực kỳ phối hợp với quyết định của mẹ.
"Nhìn hai con như vậy thì biết là rất vui rồi, mẹ cũng rất vui."
Muốn dẫn con ra ngoài, Triển Ngải Bình chuẩn bị hai túi đồ thật to, có quần áo để thay, cũng không thể thiếu đồ dùng trẻ em, còn chuẩn bị thuốc cấp cứu và đồ khử trùng, cô có thói quen ra ngoài sẽ mang ít thuốc.
Ngược lại đồ có nhiều hơn nữa cũng không sợ, giờ có cu li đi theo, Triển Ngải Bình đẩy xe trẻ con, dẫn theo hai đứa nhóc, còn Cố Thịnh thì lại phụ trách xách hành lý.
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ngồi ở trong xe hết nhìn đông tới nhìn tây, bây giờ hai đứa chúng nó còn có thể vịn thành xe một mình đứng lên, đương nhiên, đứng không vững, lại ngồi phịch mông xuống.
Có lúc hai anh em dính chặt ôm lấy nhau, vui đùa với nhau.
Triển Ngải Bình treo vài món đồ chơi ở trên xe nhỏ cho hai đứa chúng nó, con thỏ nhỏ, con hổ nhỏ gì đó đều có, đều là cha bọn chúng tự may, lúc hai anh em vui vẻ thì cực kỳ thích, nhưng bọn chúng vừa vui vẻ còn vừa thích vứt đồ.
Cả nhà bọn họ bắt một chuyến xe đi nhờ, lắc lư mấy tiếng đường núi đến Xuân Thành, cũng khó trách bây giờ mọi người không thích đi xa nhà, cho dù là một huyện cũng là xa, càng khỏi nói ra ngoài thành phố, ngoài tỉnh.
Đã một khoảng thời gian quá lâu không ngồi xe, Triển Ngải Bình hơi không chịu được. Lúc xuống xe, cả nhà bọn họ đến nhà nghỉ nghỉ ngơi trước, bởi vì là phối hợp với thời gian đi công tác của Cố Thịnh, còn phải chờ hai ngày nữa mới đến ngày cô tới học viện Xuân Thành tham quan học tập, do đó bọn họ ở nhà nghỉ bộ đội trước, sau đó lại đến nơi cứ trú mà viện y học phân cho.
Trước mắt viện y học chỉ có hai khóa học viên công nông binh học tập, nên ký túc xá trống không ít.
Đến nhà nghỉ của bộ đội, Cố Thịnh đi thu xếp chuyện khác, không chỉ cô và Liễu Thi thi gặp mặt, Cố Thịnh cũng phải đi tụ họp với mấy chiến hữu cũ ở bên này. Tham gia quân đội nhiều năm như vậy, khắp cả nước đều có chiến hữu cũ.
"Vợ, em mang con vào nghỉ trước đi, anh đi gọi mấy cuộc điện thoại."
"Sáng mai gặp bạn học cũ của anh, lại tụ họp với chiến hữu cũ của anh."