Ngủ một đêm ở trong nhà nghỉ, Triển Ngải Bình có hơi lạ giường, không ngủ ngon lắm. Buổi sáng, cô ngồi ở trên giường, một mình nhìn mặt trời mọc, thời tiết ở đây rất tốt, áng mây rất đẹp, không nhiều tòa nhà cao tầng nên có thể nhìn thấy phía chân trời từ rất xa, mặt trời mọc khiến áng mây hiện ra bảy màu, ánh sáng cao ngất, chỉ là có hơi lạnh.
Sáng sớm mặt trời mọc là lúc lạnh nhất.
Hai đứa nhỏ dậy cũng sớm, Triển Ngải Bình cho hai đứa nhỏ bú sữa, ăn bữa sáng xong, cũng không lâu sau, cô lại ngủ thiếp đi. Chờ khi cô tỉnh lại, mở mắt đã nhìn thấy một lớn hai nhỏ canh giữ ở bên người cô, hai đứa bé thấy cô tỉnh thì cực kỳ hưng phấn, dang hai tay đòi mẹ ôm.
Triển Ngải Bình ôm lần lượt từng người, mơ hồ hỏi: "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"
Cố Thịnh cười: "Em còn hỏi mấy giờ hả? Gần trưa rồi."
Triển Ngải Bình: "?!"
"Sao anh không gọi em dậy? Anh làm việc xong rồi hả?"
Cố Thịnh gật đầu nói: "Xong rồi, cho em nghỉ ngơi nhiều một chút, em xem em mệt đến độ nào rồi? Mấy ngày cũng không nghỉ ngơi, mỗi ngày bận bịu, ngày hôm qua lại vội vã làm cho xong, hôm nay ngủ thêm một lát đi."
Cố Thịnh đau lòng vợ mình, cô vì gom đủ ngày nghỉ, liên tục đi làm không ngừng, từ sớm bận rộn đến tối muộn, lại phải chăm sóc bệnh nhân, về đến nhà còn phải tăng ca, xử lý hồ sơ tài liệu, thấy cô bận rộn như vậy, trong lòng Cố Thịnh cũng không dễ chịu.
Bây giờ đi ra ngoài một chuyến, muốn để cô nghỉ ngơi nhiều một chút.
Dù cho sáng sớm nhìn cô ngủ, anh cũng cảm thấy sung sướng.
Triển Ngải Bình xoa xoa huyệt thái dương: "Anh dẫn theo đứa nhỏ hoàn thành hết mọi việc rồi?"
"Ừ."
Triển Ngải Bình: "… Thật là một người cha bỉm sữa tốt."
Vậy mà lại xách hai đứa nhỏ đi đóng dấu.
Cố Thịnh: "?"
"Không có gì, khen anh đó."
Cố Thịnh lười biếng nói: "Anh chăm sóc con, em mau đi thay quần áo đi, không phải còn muốn gặp bạn học cũ của em à?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Đúng vậy, em phải mau thay quần áo."
"Em mau thay đi, thay xong anh cũng phải thay."
Triển Ngải Bình: "? Anh còn muốn thay?"
Cố Thịnh kiên định nói: "Thay chứ."
Triển Ngải Bình vẫn có vài tác phong của một nữ quân nhân xuất ngũ, thay quần áo trang điểm rất nhanh, cô sửa soạn mình sạch sẽ đẹp đẽ, thay phiên tới trông con cho anh. Cố Thịnh cũng cởi quân trang rất nhanh, đổi một bộ đồ hằng ngày, quần dài màu xanh lá, áo sơmi màu trắng, giày da đen, bởi vì để tóc ngắn, cũng không cần chải chuốt tóc lại, cả người đều trở nên không giống với lúc trước.
Triển Ngải Bình: "Anh còn cố đổi quần áo hằng ngày hả? Chúng ta cũng đi gặp hai vợ chồng quân nhân mà."
Đương nhiên, tuy rằng đều là quân nhân, thế nhưng các loại quân nhân cũng không giống nhau, có binh lính chiến sĩ, có sĩ quan, sĩ quan cũng có rất nhiều loại, có cơ quan đơn vị, cũng có cơ sở đơn vị tác chiến, cũng có người đảm nhiệm công tác dạy học ở trong trường quân đội… Như quân y các cô, cũng có đủ loại không giống nhau, có người ở trong bệnh viện thì có thể đi làm bình thường; có người ở trong cơ sở đơn vị tác chiến, vậy sẽ phải theo quân đội huấn luyện, ở bên cạnh vừa bảo đảm binh lính chiến sĩ huấn luyện an toàn, bất cứ lúc nào cũng cấp cứu; còn có làm điều dưỡng ở viện cán bộ như Liễu Thi…
Cố Thịnh nói: "Mỗi ngày mặc quân trang anh đã sớm mặc chán rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Giờ ai cũng đều lấy việc mặc quân trang xanh lá làm niềm tự hào."
Cố Thịnh: "Nhìn cả ngày, em cũng nhìn chán thôi."
"Không chán." Triển Ngải Bình đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Như anh cũng rất đẹp, thắt lưng thắt chặt chút ha?"
Vóc người Cố Thịnh rất đẹp, thân hình của anh cao gầy, tỉ lệ thân thể chia ba bảy, eo nhỏ chân dài, hơn nữa khung xương anh lớn, vai rất rộng, vốn là vóc dáng rất cao lớn, từ góc độ thị giác mà nói, sẽ có vẻ càng cao hơn càng lớn hơn.
Triển Ngải Bình cũng đã gặp mấy người một mét chín lăm, thế nhưng tỉ lệ vóc người bình thường, cảm giác vẫn không mang đến sự áp chế chiều cao quá lớn cho cô bằng Cố Thịnh.
Chiều cao của Triển Ngải Bình không tính là thấp, lúc Cố Thịnh đè cô, cô vẫn cứ có cảm giác mình như bị con gấu chó to lớn tập kích, muốn động đậy cũng không được.
Cô cũng biết rõ ngày thường Cố Thịnh đùa giỡn với cô không dùng hết sức, chỉ là cố ý trêu chọc cô, sức mạnh của Triển Ngải Bình có thể thắng được đàn ông bình thường, thế nhưng đối mặt với người lợi hại hơn, cô phải dùng tới sự dẻo dai và kỹ xảo.
Cố Thịnh: "… Còn chặt nữa hả? Em không định để anh ăn cơm no sao?"
Anh chỉ nghe nói lúc chịu đói phải thắt chặt dây lưng quần thôi.
Triển Ngải Bình nói: "Dù gì anh cũng đeo rồi, vai rộng eo hẹp mới đẹp, thắt eo nhỏ chút, em muốn dẫn anh đi khoe khoang trước mặt bạn học cũ của em."