Chu Kiều Dung hoảng hốt đáp một tiếng, bà ta không dám nhìn con trai của mình, xoay người chạy ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa lại.
Triển Minh Khang nhìn bóng dáng vội vã đi của bà ta, lại thẹn quá hóa giận, cậu ta nhặt bát đũa ném dưới sàn lên rồi lại đập xuống.
Nhưng vào lúc này, trong bụng lại kêu ột ột, mấy miếng cơm đã ăn khi trước không đủ lấp đầy bụng cậu ta.
Mà cơm trong phòng đã bị cậu ta hất xuống đất, cơm nóng thức ăn nóng vung vãi trên sàn vẫn tỏa ra mùi thơm của thức ăn, không ngừng câu dẫn con sâu đói trong dạ dày cậu ta.
Triển Minh Khang nuốt nước bọt, cậu ta thực sự đói bụng khó nhịn, có một loại kích động khó hiểu khiến cậu ta nhặt cơm trên đất.
Đợi đến khi cậu ta phát hiện mình lại cầm một miếng sườn trên sàn, Triển Minh Khang giật mình, cậu ta ném miếng sườn trên tay xuống, trên tay toàn là dầu mỡ, cậu ta vốn nên lau trên quần áo, nhưng cậu ta lại vô thức liếm lòng bàn tay.
Đợi khi cậu ta nhìn kỹ, phát hiện dầu trong lòng bàn tay dính bụi màu đen.
Sắc mặt Triển Minh Khang cực kỳ khó coi, do dự quẩn quanh giữa hai cái ra ngoài và nhặt đồ ăn trên sàn.
Cốt khí mà cậu ta có khiến cậu ta không muốn mở cửa ra ngoài, nhưng bảo cậu ta ăn đồ ăn rơi trên sàn, đó là điều hoàn toàn không thể.
Trước kia, Triển Minh Khang luôn được Triển Bác dạy dỗ, bảo cậu ta không thể lãng phí thức ăn, Triển Minh Khang chưa từng coi trọng.
Cậu ta biết mình tuyệt đối sẽ không bị đói.
Cậu ta là người nhỏ nhất trong nhà, cho dù là lúc gian nan nhất, ai đói thì cậu ta cũng không thể đói, cậu ta ăn ngon uống ngon, chị và anh trai cậu ta ăn thức ăn thừa của cậu ta, cậu ta ăn mì trắng, họ ăn mì thô, cậu ta ăn thịt, anh chị uống canh, ăn mấy khúc xương.
Triển Minh Khang trước giờ chưa từng có ý thức gian khổ, càng không phát hiện không chỉ là anh chị đã lớn, mình cũng lớn rồi.
Cậu ta đã không thể hưởng thụ quyền lợi đặc biệt ở trong nhà giống như lúc trước nữa.
Chu Kiều Dung dọn dẹp sạch sẽ xương trên đất, người ngồi bên ngoài rất nhanh đã khôi phục náo nhiệt, việc này không ảnh hưởng tâm trạng tốt của Triển Bác, lúc này ông ta căn bản không nghĩ tới con trai của mình mà nghĩ không thể mất mặt ở trước mặt hai đứa con rể.
"Chúng ta ăn tiếp, uống tiếp thôi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mặc kệ nó, đợi sau này cha từ từ xử lý nó, đều là do bình thường mẹ nó chiều nó quá..." Triển Bác cười uống một ngụm rượu, cho dù là chuyện không vui cách mấy cũng vứt hết sau đầu.
Triển Bác rất hài lòng đứa con rể Cố Thịnh này, lúc ông ta nhìn thấy Triển Ngải Bình, lại bất giác nhớ tới Ngải Phi Hồng, trong lòng vô cùng xao động, nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước.
Tuy lúc Ngải Phi Hồng còn sống, ông ta luôn oán giận vợ của mình, mà bây giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, khi nhớ tới bà ấy, lại nhớ tới mặt tốt nhất của bà ấy.
Triển Ngải Bình là đứa con gái đầu tiên của ông ta, cũng là đứa con khiến ông ta quan tâm để ý nhất, đó là lần đầu tiên ông ta làm cha...Bây giờ cô đã kết hôn sinh con, trong lòng Triển Bác vô cùng cảm khái.
Đã quá nửa đời, cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, Triển Ngải Bình gả cho Cố Thịnh, còn thành phó viện trưởng của bệnh viện, Triển Bác đã yên tâm với tương lai của cô rồi. Tuy Triển Ngải Giai không phải con gái ruột của ông ta, còn đi làm mẹ kế, nhưng cô ta cũng được coi đã gả cho đối tượng tiền đồ xán lạn, có hai đứa con rể như vậy, cho dù con trai không có tiền đồ, ông ta ra ngoài phần lớn mọi người cũng phải coi trọng ông ta vài phần.
Từ sau khi vợ mất, người mất trà nguội, ông ta đã chịu không ít ủy khuất… Mà bây giờ, ánh mắt của người trong đơn vị nhìn ông ta cũng thay đổi, cho dù có châm chọc con gái nhỏ của ông ta làm mẹ kế, Triển Bác cũng biết rõ người đó là đố kỵ, tuy ông ta tức giận nhưng cũng thầm tự đắc ý.
Không chỉ hai đứa con gái gả được mối tốt, con trai lớn Triển Minh Chiêu đã vào văn công đoàn, tết còn được chọn đến thủ đô luyện tập diễn xuất, còn sắp đóng phim, rất đáng cho ông ta tự hào.
Con người Triển Bác, ai có thể khiến ông ta hãnh diện, ông ta càng quan tâm người đó.
Ông ta từng bị người khác cười chê bản thân khiếp nhược, cười chê ông ta thua kém vợ Ngải Phi Hồng, cười ông ta ăn cơm mềm, Triển Bác canh cánh trong lòng, sau đó đã cưới một người vợ coi ông ta là trời như Chu Kiều Dung, ông ta rất hãnh diện, Triển Bác liền thiên vị Chu Kiều Dung, khoe khoang khí khái đại nam tử của mình.
Đáng tiếc, Chu Kiều Dung cũng không thể khiến ông ta hãnh diện bao nhiêu, chuyện công việc cũng không giúp được ông ta, trước kia, lúc Ngải Phi Hồng còn sống, có một người vợ như vậy, không ai dám ngáng chân ông ta, bây giờ Ngải Phi Hồng mất rồi, ông ta không bị chê cười ăn cơm mềm nhưng năng lực của ông ta không ổn, bị người ta chèn ép sự nghiệp, chỉ có thể tỏ uy phong ở nhà.