Lâm Cương muốn làm anh lớn trước mặt Cố Thịnh, anh ta muốn anh rể lớn như Cố Thịnh kính trọng anh ta, bội phục anh ta, còn muốn dùng giọng điệu của lão tiền bối dạy dỗ anh.
Lâm Cương uống say rồi, cũng không giữ mồm miệng, anh ta nói khoác trước mặt Cố Thịnh: "Tuy anh là anh rể lớn, nhưng chuyện phụ nữ và con cái này, anh còn phải thỉnh giáo tôi."
Cố Thịnh cười: "Tôi không có kinh nghiệm gì."
Lâm Cương cao giọng nói: "Phụ nữ ấy, phải quản giáo, ở quê chúng tôi, nếu phụ nữ dám không nghe lời, đánh một trận là được."
Giọng nói của anh ta rất lớn, tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy, Lâm Cương bị rượu làm choáng váng đầu óc, Triển Ngải Bình nhìn anh ta, lại nhìn Triển Ngải Giai, khóe miệng Triển Ngải Giai giật giật, Chu Kiều Dung thì im lặng không nói.
Triển Bác rót cho mình một ly rượu, cũng không nói gì, càng không có hứng thú nói cái gì.
Đánh phụ nữ?
Con gái Triển Ngải Bình của ông ta không phải người chịu đựng, nếu Cố Thịnh dám ức hiếp cô, người không có kết quả tốt không phải con gái ông ta.
Con gái có một cặp trai gái sinh đôi, còn có cha mẹ chồng yêu thích, Triển Bác không có gì lo lắng.
Thậm chí Triển Ngải Giai, cô ta đã gả đi, sống cuộc sống mà mình lựa chọn, Triển Bác càng không có gì để nói.
Đừng ly hôn là được.
"Anh rể lớn, anh nói có phải không?" Lâm Cương buồn cười nhìn Cố Thịnh, anh ta chính là muốn mượn rượu giả điên giả ngu, muốn khiến tình cảm giữa hai vợ chồng này rạn nứt.
Nếu Cố Thịnh nói không dám đánh, anh ta sẽ chê cười anh nhu nhược, không có nam tử khí, nói anh còn trẻ không so được với người lớn, sợ vợ. Nếu Cố Thịnh và Triển Ngải Bình tức giận, anh ta sẽ nói là mình uống say rồi, thuận miệng đùa thôi, sao các người còn tưởng thật? Những người trẻ như các người, quả nhiên không biết đùa...
Anh ta chính là muốn khuấy đảo sự không vui trong lòng hai người họ.
Nhưng không ngờ, anh ta lại nghe được ba chữ khác từ trong miệng Cố Thịnh.
Cố Thịnh bình tĩnh nói: "Không đánh lại."
Lâm Cương bất thình lình nghe được đáp án trước giờ chưa ngờ tới này, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, không...không đánh lại?
Không đánh lại vợ mình?
Lâm Cương: "..."
Triển Ngải Giai: "..."
Triển Bác uống một ngụm rượu, không phản ứng gì khác, con gái của ông ta đánh nhau, ra chiêu rất hiểm rất thâm, càng đừng nói cô còn từng đưa Cố Thịnh vào phòng cấp cứu.
...Cố Thịnh sợ cô cũng là điều nên mà.
Năm đó Cố Thịnh dám cưới Triển Ngải Bình, ông ta cũng cảm thấy khó tin.
Có lẽ Triển Ngải Bình thể hiện tính cách rất xấu ở trước mặt người đàn ông của mình, ở trong nhà ra sức bắt nạt Cố Thịnh, khiến Cố Thịnh giận nhưng không dám nói, giống như người phụ nữ Ngải Phi Hồng đó.
Có mẹ ắt có con.
Năm đó ông ta cũng chịu đựng rất nhiều, loại tư vị tồi tệ này, ông ta hiểu hơn ai hết.
Từ hôm qua nhìn thấy Triển Ngải Bình, nhìn thấy dung mạo giống nhau giữa cô và mẹ, bóng dáng của Ngải Phi Hồng ngày càng rõ rệt trước mặt ông ta.
Hôm qua, Cố Thịnh còn nói mình nấu cơm ở nhà...
Nghĩ chắc đứa con rể Cố Thịnh này đã chịu nỗi khổ giống như cha vợ của anh.
Triển Bác vừa đồng tình vừa thích Cố Thịnh, cảm thấy người như anh cũng được, sợ vợ, trong lòng Triển Bác rất thoải mái, nghĩ Cố Thịnh càng sợ vợ trong lòng ông ta càng thoải mái.
"Không, không đánh lại?" Trên mặt Lâm Cương miễn cưỡng nặn ra một ý cười, anh ta thầm nghĩ anh rể lớn này cũng thật sự rất biết đùa.
Anh ta chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy.
Lâm Cương nhìn dáng vóc của Cố Thịnh, lại nhìn Triển Ngải Bình yêu kiều xinh đẹp, cảm thấy hơi buồn cười, ban nãy lúc Cố Thịnh xắn tay áo, cơ bắp rắn chắc đó, còn có khí thế toàn thân đó của anh, cho dù anh che giấu thế nào, anh cũng không che giấu được.
Ngay cả Lâm Cương cũng đoán mình không đánh lại Cố Thịnh, nhưng Cố Thịnh lại sợ vợ như vậy, anh sợ đến mức này, còn nói dối mình "không đánh lại".
Anh rể lớn này hơi thú vị.
"'Anh rể lớn', anh đừng đùa." Lâm Cương gọi anh một tiếng anh rể lớn, mang theo vài phần tâm tư chế nhạo.
Cố Thịnh nghiêm chỉnh nói: "Tôi không đùa, em rể, em không biết, cô vợ này của anh là nữ quân nhân xuất ngũ, thân thủ rất đáng gờm, thật sự đánh nhau với cô ấy, tôi không chịu nổi."
Lâm Cương: "..."
Lâm Cương thầm nghĩ cái này càng nói càng khó tin.
"Anh rể lớn" này lại thật không biết ngại gọi anh ta một tiếng 'em rể'.
Lâm Cương lắc đầu: "Tôi không tin, chị cả, là thật sao?"
Lâm Cương buồn cười nhìn Triển Ngải Bình, tuy Triển Ngải Bình bế Tiểu Thang Viên nhưng lại khiêu khích cười: "Em rể, làm sao? Em không tin, hay là chúng ta so hai chiêu?"
Triển Ngải Bình nhìn thân hình của Lâm Cương, phán đoán thân thủ nhiều năm của anh ta đã hoang phế rồi, đã sắp tới bốn mươi rồi, không còn là thiếu niên nữa.