Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 397 - Chương 397. Chim Nhỏ Nép Người 2

Chương 397. Chim nhỏ nép người 2 Chương 397. Chim nhỏ nép người 2

Xe lửa dừng, Tần Anh bóp lòng bàn tay của mình, so với tên khốn, bà ấy còn để ý lão nhị và người yêu do anh ấy dẫn về hơn, họ đang ở toa xe đó sao?

Tần Anh sốt ruột nhìn đông ngó tây, lại nhìn thấy cửa xe lửa mở ra, cảnh sát Tiểu Từ đi tới trước, ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn từ xe lửa bước xuống, bên cạnh anh ấy là hai người giám sát anh ấy, phía sau còn có một cô gái đeo nẹp trên cánh tay.

Tần Anh nói: "Đó chính là tên khốn à? Đáng hận quá! Người đàn ông cao lớn như vậy, có tay có chân, lại không làm chuyện đứng đắn!"

"Quả nhiên trông không giống người tốt! Còn dám giả mạo quân quan!"

Cố Tương Nghi nói: "Đúng vậy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, mẹ xem em gái kia yêu kiều đáng thương cỡ nào, anh ta lại còn đánh gãy tay của cô ấy."

Triển Ngải Bình: "...?"

Đồng chí tiểu Triển hơi ngây người, sao cô cảm thấy cái người hung hãn kia rất giống lão nhị nhà họ Cố, chính là dáng vẻ râu ria đầy phong sương đó… giống một tên tội phạm.

Triển Ngải Bình biết mình hơi chút mù mặt, cô sợ mình nhìn lầm, dù sao thì Tần Anh và Cố Tương Nghi đều không nhìn ra tương đồng, càng huống hồ Cố lão nhị là dẫn người yêu về, sao lại đánh gãy cánh tay của người ta?

Cảnh quan Tiểu Từ nói mấy câu với tên 'tội phạm' hung ác đó, ánh nhìn của tội phạm chú ý tới ba người Triển Ngải Bình trong gió lạnh, tội phạm chỉ về hướng họ đang đứng, cảnh sát Tiểu Từ cẩn thận dẫn người tới, phía sau còn có hai người cầm súng.

"Dì, dì Tần, người này nói là con trai của dì."

Triển Ngải Bình: "!"

Cố Tương Nghi: "?"

Tần Anh lập tức lắc đầu phủ định: "Nói bậy, sao nó có thể là con trai của tôi, ăn nói lung tung, con trai của tôi tôi còn có thể không nhận ra sao?"

Anh hai Cố: "?!" Đây còn là mẹ ruột không?

Kiều Linh đang nẹp tay đứng sau lưng: "?"

Cô ấy hoảng hốt, lẽ nào cô ấy thật sự bị gạt rồi, từ đầu tới cuối chỉ là một âm mưu? Người yêu của cô ấy là quân nhân giả? Nhưng rõ ràng cô ấy đã từng tới nơi đóng quân của anh xem… chỉ là, thời này có rất nhiều quân nhân giả, mặc quân trang lên, đều có thể nói mình là quân nhân rồi.

Cùng người đàn ông tới một nơi xa lạ, gương mặt nhỏ của Kiều Linh sợ hãi tới tái mét, tuy cô ấy vẫn không dám tin người đàn ông mình yêu là một tên khốn, nhưng người xung quanh đều nói với cô ấy như vậy, khó tránh cô ấy khiếp sợ.

Trước kia hỏi tình huống trong nhà của Cố Nhị, Cố Nhị cũng chỉ nói em tới là biết, có thể sẽ cho em chút kinh hãi.

Bản thân Kiều Linh chính là một người rất nhát gan, lúc này phát hiện có thể mình đã bị lừa, càng thêm hoảng loạn.

Cô ấy khó có thể tin Cố Nhị sẽ lừa mình.

Cảnh quan Tiểu Từ dùng ngôn từ quyết liệt: "Anh còn có gì để giảo biện? Vừa nhìn đã biết anh không phải thứ tốt lành gì!"

"Mang một gương mặt của kẻ xấu, anh còn dám ra ngoài làm chuyện xấu, chắc chắn anh là đặc vụ của kẻ thù."

Anh hai Cố sắp bị chọc tức chết rồi!

Triển Ngải Bình nói: "Mẹ, mẹ nhìn kỹ lại xem, hình như anh ấy là anh hai."

Tần Anh nghi hoặc: "Anh hai? Không thể nào, hôm nay con trai của mẹ dẫn người yêu về."

Cố lão nhị đen mặt: "Mẹ, chắc mẹ sẽ không ngay cả con trai của mình cũng không nhận ra chứ?"

Tần Anh ngơ người: "Con… sao con lại biến thành thế này?"

Chòm râu ria này, khí thế hung hãn, nhìn không giống là người tốt. Trước đây lão nhị nhà bà ấy không như thế này: "Con vạm vỡ lên, đen đi, con bọc mình nghiêm nghị như vậy..."

"Ban nãy mẹ nhất thời không nhìn ra, đúng là con trai của mẹ rồi." Tần Anh rất kinh ngạc.

Cảnh quan Tiểu Từ bên cạnh và Kiều Linh ngây người, đây...

Nếu không phải Tiểu Từ biết Tần Anh, anh ấy cứ cảm thấy giống như cú lừa liên hoàn vậy.

"Người, người yêu của con đâu?"

Cố lão nhị chỉ Kiều Linh: "Ở trên xe lửa bất cẩn gây ầm ĩ, mẹ, đây chính là người yêu của con, con dẫn người yêu về ra mắt, họ cứ coi con là tên khốn."

Tần Anh: "..."

Tiểu Từ gãi ót: "Thật sự là hiểu lầm à?"

Cố Tương Nghi nói: "Anh hai, sao anh cạo tóc thành thế này? Anh cũng không mặc quân trang."

Cố lão nhị lông tóc nhiều, tóc cạo vừa ngắn vừa đinh, râu quai nón trên quai hàm lại không cạo, đã sắp thành một vùng rồi, cộng thêm khí chất hung hãn của anh ấy, nhìn thoáng qua giống như người xấu, nhìn lần nữa vẫn giống người xấu...

Cố lão nhị: "Chẳng phải là con muốn dẫn người yêu về, thu xếp ăn mặc, tạo cho mọi người một bất ngờ."

Kết quả làm cho ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.

Gây ra một trò cười như vậy, giải thích rõ ràng rồi, cảnh quan Tiểu Từ rời đi, còn lại một đoàn người nhà họ Cố, Kiều Linh rất lúng túng, cô ấy đang đeo nẹp trên tay, vô cùng ngại ngùng.

Bình Luận (0)
Comment