Nếu antivenin này có thể ứng dụng thành công, có thể cứu được không ít người.
Triển Ngải Bình cúp điện thoại, nhắc chuyện này với viện trưởng Hách, viện trưởng Hách nói: "Nếu antivenin này thật sự hữu dụng như thế, liệu sau này có nghiên cứu ra thuốc kháng khuẩn độc?"
Y học đang không ngừng phát triển, vẫn chưa biết sau này sẽ xuất hiện thứ gì.
Triển Ngải Bình dở khóc dở cười: "Có lẽ hai cái này không thể gộp chung lại mà nói được."
Cô nói chuyện với viện trưởng Hách một lúc, viện trưởng Hách đề cập một chuyện với cô: "Tiểu Khương mới tới phòng thuốc, người khác nói thái độ làm việc của cô ấy không tốt, cô đi nói chuyện với cô ấy."
Triển Ngải Bình gật đầu.
Triển Ngải Bình tìm tới Tiểu Khương, Tiểu Khương là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, mới tốt nghiệp chưa lâu, tóc thắt hai con rít, lấy thuốc ở phòng thuốc, thuốc của lúc này khác với thuốc sau này, thuốc sau này là bán thành hộp thành hộp, hiện tại bệnh viện kê thuốc là bệnh nhân cầm đơn thuốc, tìm phòng thuốc lấy thuốc, dược phẩm đều để trong lọ thủy tinh, người lấy thuốc đổ thuốc ra từ trong lọ kín, dựa theo đơn thuốc phân chia xong, dùng túi giấy trắng đựng lại, đó là một loại túi giấy hình chữ nhật, đựng thuốc xong, bên trên gấp lại, biến thành hình tam giác, phình phình, đóng gói đơn giản, đưa cho bệnh nhân.
Người lấy thuốc xếp hàng, Tiểu Khương lười biếng lấy thuốc, tuy chậm, cô ta vẫn coi như nghiêm túc làm việc, không lấy sai thuốc.
Triển Ngải Bình tìm cô ta nói chuyện, Tiểu Khương thở dài một hơi: "Em không muốn lấy thuốc ở phòng thuốc, em muốn làm bác sĩ."
Nhưng cô ta không thi đậu bằng bác sĩ, chỉ có thể lấy thuốc trong phòng thuốc.
Triển Ngải Bình nói: "Ngay cả lấy thuốc cô cũng không nghiêm túc, cho dù sau này cô làm bác sĩ, thái độ làm việc của cô sẽ tốt?"
Tiểu Khương nói: "Từ nhỏ tới lớn em đã muốn làm bác sĩ, sau này trị bệnh miễn phí cho người nhà, đâu biết sau khi thật sự học y, mới biết học thứ này quá khổ, phải học nhiều thứ như vậy...Mỗi ngày còn bận tới bận lui trong bệnh viện, vừa phải đi làm sớm vừa phải đi làm đêm."
"Đợi sau này có con, còn phải dẫn con đi làm...còn chi bằng ở lại thôn làm ruộng, không làm việc, phụ nữ chỉ ở nhà nấu cơm chăm con." Trong thôn ăn chia đều, rất nhiều người biết lãn công, chỉ cần biết lãn công, cuộc sống không hẳn quá khổ quá mệt.
Triển Ngải Bình nói: "Nếu cô muốn về nhà gả chồng nấu cơm chăm con, bệnh viện cũng không giữ cô."
"Em cũng chỉ nói vậy thôi, phó viện trưởng chị nghiêm túc như thế, đều là gái trẻ, ai không có lúc lười nhác, cũng đâu phải người sắt thép."
"Em chỉ hối hận, em nghe nói công nhân nhà xưởng trong thành thoải mái lắm."
Trước đây, thời điểm náo loạn ầm ĩ nhất, sinh viên nghỉ học, công nhân đình công, dừng học tập, hiệu suất và sản xuất đều bay biến, nhưng người cũng vui vẻ ung dung, không giống bác sĩ bọn họ, chữa bệnh cứu người không thể chậm trễ, người nên chữa bệnh vẫn phải chữa, không thể dừng hành nghề.
"Trước kia em rất thích học y, rất có hứng thú, nhưng khi hứng thú biến thành công việc, em cảm thấy rất thống khổ, rất phiền phức."
"Phó viện trưởng Triển, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể yêu công việc giống như chị?"
Triển Ngải Bình: "Làm việc luôn là điều khiến người ta thống khổ chán ghét, nhưng nếu không làm việc, lại sẽ cảm thấy cuộc sống trống rỗng không phong phú."
"Chuyện thích cách mấy, hứng thú cách mấy biến thành công việc, đều sẽ phiền chán như thế."
"Nếu cô cảm thấy mệt, vậy thì nghỉ ngơi vài ngày, nghĩ ngợi thêm."
Cũng không thể ai ai cũng cuồng nhiệt với công việc giống như SpongeBob trong phim hoạt hình, trong hiện thực Squidward chiếm nhiều, lười biếng và trốn tránh công việc mới là nguyện vọng trong lòng rất nhiều người.
Trước đây, Triển Ngải Bình yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, từ đầu tới cuối đều không thể nghỉ ngơi, không cho bản thân thời gian nghỉ ngơi, khiến bản thân giống như một sợi cung căng chặt, tuy nhận được thành tích hãnh diện nhưng lại không được vui vẻ.
Bây giờ Triển Ngải Bình cho phép mình lười nhác.
Chỉ cần là người bình thường, đều không thích ngủ sớm dậy sớm, nếu không phải cuộc sống ép buộc, ai muốn ngủ sớm dậy sớm chứ?
Người của sau này đều thích thức đêm, tại sao con người lại thích thức đêm? Đó là bởi ban ngày quá bận rộn, chỉ có khi màn đêm buông xuống mới có thời gian an tĩnh thuộc về mình.
"Bây giờ công việc vẫn chưa được coi là mệt, nên trận trọng hiện tại đi."
Đợi tới sau này, kỹ thuật khoa học không ngừng phát triển, tiết tấu cuộc sống của con người ngày càng nhanh, áp lực trên vai cũng ngày càng lớn, bận rộn giống như con quay, sẽ có người nhớ nhung thời đại năm 70 năm 80 chậm rãi lúc này, không cần mua nhà, không cầm kiếm nhiều tiền, bây giờ cuộc sống của nhân dân năm 70 cũng từ từ tốt lên, tuy thiếu ăn thiếu mặc nhưng tình huống đói khát đã ít đi, lương thực khoai lang đủ ăn, đợi sau này mở rộng lai tạo giống lúa sẽ giải quyết được vấn đề lương thực.