Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 422 - Chương 422. Đếm Số 2

Chương 422. Đếm số 2 Chương 422. Đếm số 2

Quân y Tôn nói: "Là lớp giữ trẻ, không cần đi học." Trẻ con dưới ba tuổi có thể hiểu cái gì? Lớp giữ trẻ chỉ tìm hai dì tới chăm các bạn nhỏ ăn uống vệ sinh, khác với đi học.

Oa Bao Nhục tích cực nói: "Con biết tính toán!"

Tiểu Thang Viên nói: "Con cũng biết!"

Quân y Tôn ngây người: "Bác sĩ Triển, con của cô mới hơn một tuổi, nói chuyện rất rõ ràng nha."

"Nhóc con, cháu còn biết tính toán? Cháu biết đếm số không?"

"Biết!" Oa Bao Nhục rất vui: "Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười mười một mười hai...hai mươi..."

"Đủ rồi đủ rồi đủ rồi." Nếu không ngăn con trai nhà mình lại, cậu bé có thể đếm tới một trăm.

Thiên phú đếm số này của cậu bé cũng không phải khi không mà có, chính là ngày ngày ở nhà đếm đống xe nhỏ của cậu bé mà ra, bày một cái đếm một cái, quen tay hay việc.

Quân y Tôn: "..."

Triển Ngải Bình nói: "Con nhà cháu rảnh rỗi thì thích đếm số, đều là học theo cha nó."

Quân y Tôn líu lưỡi: "Rất thông minh đó, đúng là một tiểu thiên tài."

"Tiểu thiên tài cái gì, chỉ là hai người bình thường." Triển Ngải Bình vô cùng khách sáo và khiêm tốn dẫn hai đứa nhỏ đi.

Tuy cô cũng cảm thấy con mình hơi thông minh quá độ, nhưng từ xưa tới nay "Thương Trọng Vĩnh" gì đó đều có, rất nhiều tiểu thần đồng lớn lên thì phai nhạt đi.

Con nhà cô từ nhỏ không gánh nồi "thiên tài".

Triển Ngải Bình làm mẹ có nguyện vọng rất nhỏ, không mong chúng điên cuồng vượt cấp, chỉ mong mỗi lần thi đều được top 3, cho cô ra ngoài khoe mẽ tí.

Lúc nhỏ, cô là "con nhà người ta", bây giờ cô muốn làm "mẹ của con nhà người ta".

Sau khi Triển Ngải Bình đi, sắc mặt của phó đoàn trưởng Tiền không tốt lắm, tiểu thiên tài hay không phải tiểu thiên tài gì đó, trẻ con một hai tuổi hiểu cái gì?

Đại Trửu Tử nhà họ lớn hơn cặp song sinh nhà bên cạnh vài tháng, đã sắp hai tuổi rồi, cả ngày ở nhà không hiểu chuyện, chỉ biết ăn uống.

Phó đoàn trưởng Tiền chỉ có một đứa con trai như vậy, đương nhiên là gửi gắm nhiều hi vọng, Oa Bao Nhục nhà bên cạnh đã biết đếm số rồi, con nhà anh ta ngay cả một hai ba bốn cũng không biết.

"Chẳng phải chỉ là đếm số sao, ai không biết, con nhà chúng ta chắc chắn thông minh hơn nhà bên cạnh, tùy tiện học chút là biết ngay, anh dạy nó học bảng cửu chương..."

Triển Ngải Bình dẫn con đi bắt xe, trước khi ra ngoài, cô còn muốn mang chút gì đó cho Thẩm Lệ Thanh, Thẩm lệ Thanh từ chức không đi làm, ở nhà trông con.

Lúc cô ấy mang thai vẫn làm việc, sinh con rồi, hai vợ chồng lại nghi con trai có bệnh, Thẩm Lệ Thanh ăn không nổi, cũng không làm việc được, dứt khoát nghỉ việc, ở nhà chuyên tâm chăm con.

Chăm hai đứa nhỏ ba tháng, Thẩm Lệ Thanh hối hận muốn chết...

Bởi vì cô ấy phát hiện, trên đời này việc mệt nhất không phải đi làm, mà là ở nhà chăm con.

Việc vặt gia đình nhìn thì đơn giản nhưng bởi vì lặt vặt và rườm rà, bất tri bất giác đã tiêu tốn gần hết thời gian, luôn lặp lại một cách máy móc, giống như bụi bặm trong nhà, lau rồi lại có, lau rồi lại có...Bụi bặm đó vĩnh viễn không thể lau sạch, khiến người ta cảm thấy phiền chán và trùng lặp, cuộc đời như vậy chẳng có ý nghĩa gì, ngày này lặp ngày kia, năm này lặp năm nọ.

Nghĩ tới tương lai phải ở nhà chăm con mãi, Thẩm Lệ Thanh thực sự sắp điên rồi.

"Hai đứa con nhà cô sao lại ăn mặc như vậy?" Thẩm Lệ Thanh nhìn thấy hai đứa nhóc quân trang, trái tim nhảy cẩng lên, cô ấy cũng muốn may cho con hai bộ.

Triển Ngải Bình nói: "Đưa con tới lớp giữ trẻ."

"Vậy sao? Còn có thể gửi lớp giữ trẻ? Tôi tưởng phải sau ba tuổi mới có thể..." Thẩm Lệ Thanh sáng mắt lên.

"Tôi tôi tôi...tôi cũng muốn gửi con tới lớp giữ trẻ."

Triển Ngải Bình thấy cô ấy như thế, bật cười: "Người ta còn nói người mẹ ruột như tôi nhẫn tâm, cô thế này còn nhẫn tâm hơn."

Thẩm Lệ Thanh thở dài một hơi: "Bây giờ tôi mới biết, trẻ con một hai tháng dễ chăm nhất, con nhà tôi cũng sắp một tuổi rồi, con gái hoạt bát hiếu động, biết bò biết đi, cả ngày dồi dào sức lực, giống như chó hoang chạy bên ngoài, không nhìn một lúc đã không biết nó đã làm cái gì rồi..."

Triển Ngải Bình: "Con trai nhỏ của cô đỡ lo rồi."

Thẩm Lệ Thanh giật giật khóe miệng: "Cũng không đỡ lo, tôi còn phải dành nhiều thời gian khích lệ nó lật...nó động đậy cũng không muốn, tôi phải giục nó hoạt động nhiều lên, bây giờ tôi giống như một bà mẹ già vậy."

"Thằng nhóc này còn rất giảo hoạt, ban ngày nó lười, ban đêm thì phất tinh thần hơn bất cứ ai."

"Giống như chị nó, ban ngày hoạt náo đủ rồi, ban đêm ngủ như heo chết, tôi và cha nó đều bị em trai nó ồn tỉnh, nó ngủ khò khò, căn bản không bị đánh thức."

"Toan Thái Ngư nhà tôi cứ muốn ồn chị của nó, miệng a a gọi chị nó, chị nó ngủ say, tôi và cha nó bị nó gọi tới không ngủ được." Thẩm Lệ Thanh bất đắc dĩ day trán, nghĩ tới cặp chị em hắc bạch trong nhà, khiến cô ấy vô cùng hao tâm tổn trí.

Bình Luận (0)
Comment