Triển Ngải Bình trừng anh: "Anh mới đần độn! Cả nhà anh đều đần."
Cố Thịnh không nhịn được cười: "Ngay thẳng, vợ anh ngay thẳng được chưa."
Làm việc không biết quanh co, rất thẳng thắn.
"Con gái, mau tới đây, đến cưỡi ngựa nào!" Triển Ngải Bình vội vàng gọi con gái lại đây, đặt cô nhóc mạnh mẽ ngồi lên bả vai Cố Thịnh.
Tiểu Thang Viên cưỡi ở trên đầu vai cha cũng rất vui vẻ, còn biết chủ động phối âm: "Giá! Giá!"
Triển Ngải Bình ở bên cạnh cười thoải mái, cô âm thầm cố ý giở trò xấu: "Thực sự là con gái ngoan của mẹ, ngoan, nắm tóc cha, tóm chặt dây cương nào!"
Cố Thịnh trừng cô một cái: "Sao em dạy con như vậy?"
Tiểu Thang Viên cũng rất muốn nắm tóc cha, đáng tiếc tóc cha thực sự quá ngắn, không thể nắm, Tiểu Thang Viên cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, móng vuốt nhỏ của cô bé rất ngứa.
Cô nhóc vừa cười hì hì duỗi chân, vừa gọi mẹ: "Giá! Giá! Mẹ đến!"
Tiểu Thang Viên vừa vẫy tay vừa gọi mẹ, Triển Ngải Bình đi tới, Tiểu Thang Viên tay mắt lanh lẹ túm được tóc Triển Ngải Bình, cô nhóc nắm lấy tóc mẹ, vừa giật vừa kêu giá giá giá!
Triển Ngải Bình bị đứa con gái xúi quẩy này kéo tóc.
Đau chết cô!
"Buông tay, buông tay, buông tay, không thể nắm tóc mẹ!"
Cố Thịnh ở bên cạnh nói mát: "Mua dây buộc mình."
Oa Bao Nhục chạy lại, cậu nhóc chắp tay sau lưng, như một ông cụ non, có nề nếp nói: "Mẹ, em gái đúng là ngốc."
Triển Ngải Bình: "…"
Tiểu Thang Viên chủ động mời anh mình: "Anh ơi, anh ơi, anh có muốn cưỡi không!"
Tuy rằng anh trai luôn nói cô nhóc ngu xuẩn, thế nhưng cô nhóc là một đứa trẻ vô tư, rất có tinh thần chia sẻ.
Oa Bao Nhục ghét bỏ nói: "Hừ, đó là thứ con nít mới chơi."
Triển Ngải Bình: "?"
Đồng chí Tiểu Triển nghĩ thầm, con cho rằng con mới bây lớn, miễn cưỡng hai tuổi mà con cho rằng mình rất lợi hại sao?
Khuôn mặt của con lớn rất giống mình, sao lại đáng ghét như thế?
Thằng nhãi con này còn rất mạnh miệng.
Rõ ràng ngước đầu, đôi mắt nhỏ trông mà thèm, rõ ràng rất muốn cưỡi lên cha, nhưng cứ không nói, muốn người khác mời cậu nhóc như mời tổ tông, còn nhỏ tuổi đã rất sĩ diện.
Miệng thì ghét bỏ rất chính trực, vịt chết còn mạnh miệng.
Triển Ngải Bình nói: "Anh trai có muốn cưỡi hay không?"
Oa Bao Nhục cũng nghiêm túc nâng mặt, đánh nhịp nói: "Muốn!"
Cậu nhóc còn muốn nắm tóc mẹ, em gái có cậu nhóc cũng phải có.
Triển Ngại Bình lại bị kéo tóc cực kỳ căm tức, một đứa hai đứa đều là con cái hư đốn gì thế này?
"Em gái làm ra chuyện ngu xuẩn con đừng học theo nó, không phải nói em gái ngu xuẩn sao? Con còn muốn so đo với con bé? Biết ngu xuẩn lại phạm ngu xuẩn con mới càng ngu xuẩn."
Đồng chí Tiểu Triển cảm thấy con lớn chính là đồ trẻ con tự cho là thông minh, người nhỏ mà ma mãnh, cứng ngắc giả dạng trưởng thành.
Hai nhãi con thối.
Buổi tối thừa dịp hai đứa bé ngủ thiếp đi, Triển Ngải Bình chui vào lồng ngực Cố Thịnh, lặng lẽ nói với anh, "Vốn cho là đứa nhỏ không leo nhà lật ngói là chuyện tốt, thế nhưng đứa nhỏ quá thông minh cũng đau đầu."
Vì phòng ngừa các con nghe thấy, Triển Ngải Bình dựa vào rất gần, nói rất nhỏ, gần như là quay vào lỗ tai Cố Thịnh nói chuyện.
Cố Thịnh rất ngứa, anh xoa lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Cho hai chúng nó một phòng ngủ đi, làm hai cái giường nhỏ."
Hai nhóc con ngủ ở trong phòng vợ chồng bọn họ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt vợ chồng, cho dù muốn xảy ra chút động tĩnh, cũng không thể làm ra động tĩnh quá lớn, rất khó chịu.
Cha Cố đã không thể chờ được nữa muốn cho phép hai nhãi con cất cánh.
Triển Ngải Bình do dự: "Nhưng chúng vẫn còn quá nhỏ."
Cố Thịnh nói: "Con trai của em thông minh quá mức bình thường."
Triển Ngải Bình: "…"
"Em thật sự sinh ra một thần đồng sao?"
Triển Ngải Bình xoa nhẹ cằm mình, "Chậc… Cũng chưa chắc."
Con cái còn nhỏ, thông minh sớm hơn người khác cũng không có nghĩa là sẽ luôn lợi hại, có vài đứa trẻ sau này phát triển càng giỏi giang hơn.
Giống như cô.
"Anh còn nhớ Tần Lộ của đại viện chúng ta không?"
Cố Thịnh nói: "Nhớ."
"Khi còn bé cô ấy đã rất thông minh, cái gì cũng biết, từ nhỏ đã xinh đẹp, nói chuyện ngọt ngào, vừa biết ca hát, vừa biết nhảy múa, còn biết đàn violin… Học tập tốt, lại nghe lời người lớn."
Cố Thịnh gật gù.
Triển Ngải Bình tức, "Anh gật cái gì?!"
Triển Ngải Bình giận thật, mặc dù là chuyện thời con nít, nhưng cô quả thực rất ghen tị, Triển Ngải Bình trước sáu, bảy tuổi cũng không đặc sắc, cô là con gái lớn của Ngải Phi Hồng, con người Ngải Phi Hồng rất không chú ý hình tượng, bà cũng không sửa soạn cho con gái Triển Ngải Bình của mình, hai ba tuổi đã cạo trọc đầu Triển Ngải Bình, sau đó là mái tóc ngắn vừa xấu xí vừa khó coi lúc năm, sáu tuổi. Triển Ngải Bình thường xuyên bị người ta hiểu lầm là bé trai, hoặc là bị người nói là nhỏ giả trai.