"Ham muốn của con người sẽ thay đổi theo thời gian."
Triển Ngải Bình nhớ lại Cố Thịnh hồi mười bốn mười lăm tuổi, đây mới thực sự là mỹ thiếu niên, chỉ có điều sau này tham gia quân đội, cơ bắp càng luyện càng nhiều.
Triển Ngải Bình ôm lấy Cố Thịnh từ đằng sau, trong lòng tiếc nuối một phen, nghĩ thầm đã sống lại rồi, tại sao không dứt khoát sống lại vào lúc bọn họ mười ba mười bốn tuổi, cô còn muốn ngắm Cố Thịnh khi đó.
Hiện tại chỉ có thể thấy ở trong hình.
Cố Thịnh nói: "Tiểu Muội không ai thèm lấy, may là em có anh."
"Tự luyến, thật là tự luyến, giống như con trai anh vậy."
Cố Tiểu Muội tìm người yêu khó, người đàn ông mà cô ấy nhìn trúng, không biết tại sao, tất cả đều mang thuộc tính "cặn bã", cái người tên Trần Thốc này cũng gần như vậy. Tên Trần Thốc này nói mình "không muốn tìm vợ làm y tá, anh ta muốn tìm bác sĩ".
Nhưng anh ta lại cho Cố Tương Nghi hi vọng, không nỡ mất đi cái bánh bao như Cố Tương Nghi, cứ mập mờ với cô ấy.
Chờ lúc Cố Tương Nghi từ bỏ, anh ta lại chủ động bám lấy, quan tâm.
Triển Ngải Bình một lời khó nói hết: "Giống tên bác sĩ Ngô kia y như đúc."
Ánh mắt của Cố Tiểu Muội luôn như vậy.
Cố Thịnh: "Không thể để cho nó tự tìm bạn trai, em chọn một người cho nó đi."
"Tiểu Muội chọn tới chọn lui đều như vậy."
Triển Ngải Bình gọi Cố Tương Nghi vào trong nhà, "Tiểu Muội, em phải rửa mắt đi, đừng có gấp, từ từ tìm người yêu."
Cố Tương Nghi than thở, "Lẽ nào thật sự phải tìm kiểu đàn ông thô ráp giống anh trai em?"
Khóe miệng Triển Ngải Bình co rút: "Anh của em thô ráp chỗ nào?"
Cố Tương Nghi: "Nếu như là anh của em lúc mười bốn mười lăm tuổi, em sẽ không nói anh ấy thô ráp, đấy quả là dáng vẻ em yêu nhất."
"Chị dâu, chị nhìn anh ấy bây giờ trở nên thế nào đi? Trước đây anh ấy cao gầy mảnh khảnh…"
Triển Ngải Bình: "Em không biết nhìn hàng rồi."
Cố Tương Nghi: "Là thẩm mỹ của chị dâu có vấn đề, chị biến anh trai em thành như vậy."
"Trước đây anh trai em rất tuấn tú, khi còn bé mọi người đều nói anh ấy thanh tú như một cô gái."
Triển Ngải Bình: "Em với em trai chị đều là người gì vậy, em thích đàn ông thanh tú như con gái, em trai chị… Triển Minh Chiêu nó thích con gái mạnh mẽ anh tuấn như đàn ông."
"Có phải là đường não của hai em không giống người bình thường không?"
Cố Tương Nghi không cần mặt mũi nói: "Còn không phải bị hai vợ chồng các chị gieo vạ à?"
"Em thích người như anh trai em trước đây, em trai chị thích người như chị trước đây, chúng em làm em trai em gái rõ ràng rất khát khao, kính mến anh trai và chị gái."
Triển Ngải Bình: "… Em đừng trợn tròn mắt nói mò."
"Với ánh mắt nhìn đàn ông của em, anh trai em không hề giống bác sĩ Trần, bác sĩ Ngô chỗ nào, trước đây anh trai em rất tuấn tú, chị từng đoán anh ấy mặc váy sẽ là một cô gái rất xinh đẹp."
Cố Tương Nghi gật gù: "Đúng vậy, em cũng cảm thấy như vậy, nếu không khi còn bé em cũng sẽ không gọi anh ấy là chị."
"Còn không phải đều là chị dâu hại, chị xem anh của em bây giờ đã thô tới cỡ nào rồi nè."
"Hiện tại cũng không nhìn thấy chút bóng dáng nữ tính, chỉ là một gã đàn ông xấu xí."
Triển Ngải Bình tối sầm mặt lại: "Chị thích anh của em như vậy đấy."
"Ánh mắt của chị dâu không tốt, chị lại thích đàn ông xấu xí." Cố Tương Nghi lớn lên ở trong quân doanh, đã thấy rất nhiều đàn ông xấu xí như vậy.
Cô ấy sẽ không thích kiểu như thế, cô ấy chỉ thích người yếu ớt tuấn tú, nói
chuyện lịch sự, không muốn làm lính.
Tuy rằng quân y cũng là quân nhân, thế nhưng bác sĩ thì khác
Triển Ngải Bình cười ha ha: "Em giống như em trai chị, không muốn gia
nhập quân đội, cũng không muốn kết hôn với quân nhân, cuối cùng vẫn tòng quân, cẩn thận chút đi, sớm muộn em cũng kết hôn với quân nhân cho coi."
"Em trốn không thoát đâu."
Cố Tương Nghi cau mày: "Chị dâu, chị đừng nói chuyện kinh khủng như thế."
Triển Ngải Bình: "Lại nói cho em một chuyện khủng khiếp, em nhìn vợ đoàn trưởng La đi."
Cố Tương Nghi: "…"
Hiện tại hai vợ chồng đoàn trưởng La thật sự đã nổi tiếng, trước đó đoàn trưởng La hỏi thăm về người đàn ông hiện tại ở bên cạnh Trương Lệ Dung, cõi đời này có bức tường nào không lọt gió, Trương Lệ Dung nổi trận lôi đình…
Kết quả như thế nào?
Trương Lệ Dung đánh đoàn trưởng La một trận, đoàn trưởng La sưng mặt sưng mũi chạy ra ngoài.
Bất kể là viện quân y hay là mọi người trong viện gia chúc đều mở rộng tầm mắt.
Chủ nhiệm Lý cũng không tiện nói gì, ba phải nói: "Phụ nữ có thai tính tình không tốt, nhường cô ấy chút, sức cô ấy cũng không lớn."
Đối với chuyện ba phải như vầy, chủ nhiệm Lý vô cùng lão luyện, đặc biệt là với khối bùn nhão nhà họ La.
Chuyện này còn dễ xử lý hơn chuyện của Chu Huệ lúc trước, nhưng chủ nhiệm Lý bày tỏ mình nhìn mà không hề khó chịu, chỉ cảm thấy đáng đời.
Nếu không phải sợ tiếng tăm của mình không tốt, chủ nhiệm Lý đã muốn cười ra tiếng.
—— Nồi nào úp vung nấy!