Đợi đến khi đó, Cố Thịnh vô cùng “có năng lực” trong mắt quân đoàn trưởng, sư đoàn trưởng ở nhà bị vợ đè đầu, đoàn trưởng La nhìn thấy Cố Thịnh còn thảm hại hơn anh ta, anh ta cũng có thể tìm vui trong khổ, nhìn đi, ít nhất gã chồng nhà kế bên còn thảm hại hơn anh ta…
Thế nhưng, gã chồng nhà kế bên thảm, anh ta cũng không khá hơn chút nào, giết địch 1000, tự hại 800.
"Tốt nhất vẫn là cái đầu." Đoàn trưởng La lẩm bẩm thì thầm, tuy rằng anh ta rất ngứa mắt Cố Thịnh sống quá tốt, đáng tiếc bây giờ bọn họ đã thành châu chấu trên một sợi dây, cuộc sống của Cố Thịnh dễ chịu, cuộc sống của anh ta cũng tốt hơn.
Cuộc sống của Triển Ngải Bình khó khăn, lòng ghen tỵ của Trương Lệ Dung cũng bình thường lại.
*
Hai người Cố Tương Nghi và Triển Minh Chiêu trò chuyện rất vui vẻ, lúc hai vợ chồng Triển Ngải Bình dẫn các con trở về nhà, trên má hai người còn có vệt đỏ ửng nhàn nhạt, hiển nhiên khá xấu hổ.
Triển Ngải Bình cũng không trêu ghẹo hai người bọn họ, dặn dò Cố Thịnh đi nấu ăn nấu cơm, đêm nay hai người Cố Tương Nghi ở nhà bọn họ, ngày mai cùng xuất phát đến Xuân Thành, năm nay bọn họ cùng trở về ăn tết, đến nhà họ Triển trước, lại tới nhà họ Cố.
Chờ khi về, đi Thượng Hải một chuyến, thăm hai vợ chồng giáo sư Tôn.
Triển Minh Chiêu vào nhà bếp giúp việc bếp núc, Cố Tương Nghi nói với Triển Ngải Bình: "Em đi gọi điện thoại cho cha em."
Triển Ngải Bình: "… Em muốn báo với cha em một tiếng hả?"
"Đương nhiên phải báo một tiếng rồi." Cố Tương Nghi nghĩ thầm duỗi đầu là một đao, co đầu cũng là một đao, trước tiên cần phải nói cho cha Cố chuẩn bị tinh thần trước.
"Em tìm một chàng rể rất tuấn tú cho ông ấy mà!"
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Thịnh chính là một tấm gương rất tốt, Cố Tương Nghi chạy đi gọi điện thoại cho hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn, nói mình muốn dẫn bạn trai về nhà, hai người phải chuẩn bị tâm lý, bản thân tìm bạn trai không phải ai khác, vừa vặn là em trai của chị dâu nhỏ, hai nhà thân càng thêm thân.
"Thân càng thêm thân?" Cố Trạch Ngạn chóng mặt nhức đầu, ông còn muốn nói mấy câu với con gái trong điện thoại nhưng con gái đã tắt máy.
Triển Minh Chiêu?
Tần Anh đau đầu: "Hai chúng nó ở bên nhau thật hả? Vậy mà cũng có thể tụ lại ở bên nhau sao?"
Cố Trạch Ngạn thở dài một hơi, ông bình tĩnh lại vài giây, ngược lại tâm trạng đã trở lại như thường, "Nếu như hai chúng nó kết hôn thật… Cũng được, ít nhất là người quen, sẽ không gây ra chuyện quái quỷ gì."
Tần Anh trầm mặc chốc lát, con gái của mình mình biết rõ, so với gả cho một tên đàn ông không biết ở đâu ra, chọn một cậu chàng đã quen biết ngược lại cũng không tệ.
"Khi con bé đứa nhỏ Minh Chiêu này rất nghe lời, không nghịch ngợm giống chị nó, tính cách cũng khá tốt."
"Không phải trước đó từng đóng phim sao? Chúng ta từng xem rồi."
Cố Trạch Ngạn nhíu mày: "Dáng dấp không tệ, chỉ là… Quá đen, một thằng nhóc đen gầy, ở đâu ra nhiều cô gái thích như thế?"
"Tương Nghi của chúng ta không thích thằng nhóc da đen đó đâu nhỉ? Nhất định là giả rồi!"
Tần Anh nói: "…"
Cố Trạch Ngạn buồn bực chết đi được: "Lão Lục cười nhỏ sáu nhà chúng ta là gái lỡ thì, gái lỡ thì thì làm sao? Gái lỡ thì nhưng anh có thể nuôi nó cả đời, ba nhỏ con gái của ông ta ghế gớm lắm hả? Còn chọn con rể ở trước mặt anh, ông ta nói con rể của ông ta đứa nào cũng ôn văn nhĩ nhã, anh thấy đều là mấy tên ẻo lả."
Tần Anh im lặng không lên tiếng.
Cố Trạch Ngạn trừng bà: "Em không nói lời nào thì em tưởng anh không biết sao? Con gái em thích mấy tên ẻo lả trắng trẻo, em cũng thích mấy tên trắng trẻo!!!!"
Phụ nữ trong nhà thật đúng là, rõ ràng bọn họ là gia đình quân nhân, đám phụ nữ lại thích mấy tên ẻo lả vai không thể khiêng, tay không thể gánh, chỉ có thể ngâm thơ đối thơ.
"Con gái em học theo em đấy!"
Tần Anh thở dài: "Chúng ta chẳng có người nào có ăn học mà nho nhã chút, em vốn tưởng khi còn bé thằng năm rất thanh tú, chúng ta dù sao cũng nên có một người có ăn học, kết quả đụng phải Bình Bình nhà kế bên, luôn muốn so sánh với con bé… Nhìn xem bây giờ đều thành cái gì."
Cố Trạch Ngạn nói: "Anh cảm thấy thằng năm tốt nhất."
"Thằng cả nhà chúng ta không tốt sao? Thằng cả rất nho nhã, thằng tư… thằng tư cũng được." Cố Trạch Ngạn nghĩ thầm đám phụ nữ này đều nói vậy, rõ ràng nhà bọn họ cũng có người nho nhã mà.