Triển Ngải Bình sinh con gái, quả thực chi bằng sinh một đứa con trai bụ bẫm để hãnh diện, nhưng con gái chu đáo, con gái khiến người ta bớt lo, con gái là áo bông nhỏ của mẹ, hễ trong ba đứa con kế của cô ta có hai đứa là con gái, Triển Ngải Giai cô ta sống thoải mái biết bao.
Cô ta chịu đủ cái khổ của ba đứa con trai, nên để Triển Ngải Bình gánh chịu!
Triển Ngải Giai chuyển chủ đề: "Chị Bình Bình, lỡ như luôn có chuyện không như mong muốn, chị muốn sinh con gái, chưa biết chừng lại là một thằng nhóc bụ bẫm, lần trước chị sinh đôi, nói không chừng lần này vẫn là sinh đôi."
"Chẳng phải anh rể có anh trai là một cặp sinh đôi sao?" Triển Ngải Giai cười: "Chưa biết chừng lần này chị sinh được một cặp anh em trai! Chị đã sinh cho nhà họ Cố ba đứa cháu trai rồi!"
Chu Kiều Dung ở bên cạnh run run bàn tay cầm đũa, đứa con gái khốn nạn này của bà ta nói gì vậy, Triển Ngải Bình sinh ba đứa con trai bụ bẫm? Cô có mệnh tốt thế không? Nếu cô thật sự có ba đứa con trai bụ bẫm, cô còn không lên trời?
Chu Kiều Dung trừng Triển Ngải Giai, nói lung tung cái gì vậy?
"Con đừng nói chị con, bản thân con sinh thêm một đứa đi."
Triển Ngải Giai cười đắc ý: "Bây giờ con có bốn đứa con trai rồi, sinh thêm một đứa con gái là mãn nguyện."
Không nói cô ta có phải mẹ kế không, nhưng chuyện cô ta có bốn đứa con trai là thật, bốn đứa con trai, nói ra ai không ngưỡng mộ?
Triển Ngải Bình nhàn nhạt nói: "Em gái, mọi việc luôn không như ý nguyện, chưa biết chừng em lại sinh một đứa con trai, năm đứa con trai, năm trái tim."
Triển Ngải Giai bị nghẹn lại: "...."
Vừa nghĩ tới năm đứa con trai, trước mắt Triển Ngải Giai tối sầm lại, nếu cô ta có thể có năm đứa con trai, quả thật rất hãnh diện, nhưng Lâm Cương không phải người chồng tốt, trong quan niệm cổ hủ của anh ta, đàn ông không thể làm việc nhà, anh ta không làm gì trong nhà, anh ta cũng không cho con trai mình làm, cảm thấy đó là việc phụ nữ nên làm.
Nếu đàn ông làm việc của phụ nữ, sẽ ảnh hưởng đàn ông làm chuyện lớn.
Lúc này, Triển Ngải Giai cũng không muốn mặt mũi gì nữa, cô ta chỉ muốn sinh thêm hai đứa con gái, giảm bớt gánh nặng cho cô ta.
Cô ta thật lòng muốn sinh con gái.
Triển Bác cười ha ha nói: "Hai chị em các con đều sinh con trai, sinh thêm mấy tên nhóc bụ bẫm."
Triển Bác là ông ngoại, trên thực tế ông ta cũng không quá để tâm tới giới tính, bất luận là thêm cháu trai hay cháu gái, ông ta đều vui.
Chu Kiều Dung buông đũa xuống, bà ta nghẹn năm sáu hạch đào trong cuống họng, nghẹn tới mức bà ta không thở được, bà ta muốn sinh con trai bụ bẫm hơn bất cứ ai, nhưng cuộc đời bà ta chỉ có một đứa con trai là Triển Minh Khang.
Bà ta chỉ sinh được một đứa con trai, hai đứa con gái lại không chỉ có một đứa con trai, trong lòng Chu Kiều Dung khó chịu giống như trăm nghìn con kiến đang bò.
Chu Kiều Dung trừng con gái Triển Ngải Giai của mình không nghe lời, thầm nghĩ con lắm mồm thật: "Triển Ngải Giai, con đã làm mẹ rồi, bớt nhọc lòng chút đi, con xem một đứa em gái như con, trông còn già hơn chị Bình Bình của con."
Triển Ngải Giai vừa nghe Chu Kiều Dung nói, cô ta trừng to mắt lên, lời nói của Chu Kiều Dung giống như một con dao nhọn hoắc, hung hăng đâm vào tim cô ta.
Cố Tương Nghi lặng lẽ uống canh: "..."
Nhà họ Triển này không được bình yên lắm, bề ngoài yên ả, trên thực tế lại khẩu chiến kịch liệt, đấu chọi qua lại, đây mới là chiến trường ngập mùi thuốc súng thật sự, xem ra sau này cô ấy phải học thêm một chút.
Nói thế nào Cố Tương Nghi cũng là người xuất thân từ gia đình quân nhân, đối mặt với tình huống như thế này, cô ấy hoàn toàn sẽ không rút lui, ngược lại còn cảm thấy nóng lòng muốn lên.
Đợi sau khi cô kết hôn, có phải cô cũng phải tham gia chiến trường không?
Trong lòng Cố Tương Nghi kích động khó lường!
Tới nào! Chiến thôi.
Tuy Cố Tương Nghi xuất thân từ gia đình quân nhân, nhưng bởi vì trên cô ấy có năm người anh, cô ấy là con gái và em gái duy nhất, nền tảng phân tranh trong nhà đều nằm trên người các anh, họ đều lười tranh với Cố Tương Nghi, cũng lười cãi với cô ấy.
Còn hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn, phần lớn thời gian cũng đều chăm sóc Cố Tương Nghi.
Mà ở trong đại viện, bởi vì trong nhà cô ấy có năm người anh ruột, cũng không ai dám ức hiếp một đứa em út duy nhất như cô, cho nên...phần lớn thời gian, tranh chấp đều cách xa cô ấy.
Tuy ngoài mặt Cố Tương Nghi thắng chắc nhưng cô ấy luôn cảm thấy mình giống như một người tàng hình bị bài trừ ngoài chiến xa.
Rõ ràng cô ấy cũng có thể lái chiến xa!
Lúc ở bệnh viện quân y, Cố Tương Nghi nghe không ít câu chuyện mẹ chồng con dâu chị em dâu đại chiến, lúc này hưng phấn đợi mình lên đài.
Lúc Cố Tương Nghi đang ấp ủ cảm xúc, Triển Minh Khang vẫn luôn ngồi im không nói buông bát đũa xuống.