Lý Hoằng cũng cười ôn hòa, đôi tình nhân bọn họ sáp tới ngày nào cũng ra ngoài khoe khoang, đã thành tự nhiên rồi, chẳng qua lúc hai người họ bước vào cổng nhà họ Cố, không duy trì được nụ cười trên mặt nữa.
Anh cả Cố ngồi trên sô pha, anh tư Cố ngồi trên sô pha, anh ba cũng tới ngồi trên sô pha, mời hai người họ ngồi xuống.
Chu Di còn có thể miễn cưỡng giữ nụ cười trên môi, Lý Hoằng thì cười vô cùng miễn cưỡng, khí thế của anh cả Cố quá dữ, liếc mắt là biết anh ấy là lãnh đạo lớn, còn anh tư Cố, càng cảm thấy giống lãnh đạo lớn hơn.
Cậu ta bất giác trở nên cẩn thận dè dặt.
Ba người anh ngồi lại với nhau nhìn cậu ta, khiến Lý Hoằng vô cùng căng thẳng, lúc uống trà hai tay run lên, suýt chút làm rơi ly trà.
Chu Di: "...."
Biểu hiện của Lý Hoằng khiến Chu Du cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lúc rời khỏi nhà họ Cố, Chu Di chê bai cậu ta: "Anh đúng là không cất nổi mặt mũi."
Lý Hoằng: "Ai biết nhà họ nhiều anh lớn như vậy, quá đáng sợ."
Ngay cả một cô gái cũng không có, ngồi ở đó mở họp sao?
Chu Di: "..."
Trước kia cô ta cũng từng nghĩ trộm, sợ là Cố Tương Nghi không gả đi được, bên trên nhiều anh vợ như vậy, đàn ông bình thường ai dám cưới cô ấy?
Chu Di muốn đến trước mặt Cố Tương Nghi khoe khoang người yêu mình, kết quả ra quân thất bại.
Hai người Chu Di rời khỏi nhà họ Cố, ba anh em nhà họ Cố lần lượt thảo luận:
Anh ba Cố: "Thằng nhóc này đúng là nhát cáy."
Anh tư: "Gan quá nhỏ."
Anh cả: "Anh cảm thấy rất được, em gái phù hợp với người có tính cách thế này."
....
Tần Anh: "...."
Nghe bọn họ thảo luận, Tần Anh cảm thấy Cố Tương Nghi có thể tìm được một người yêu giống như Triển Minh Chiêu đã rất gian nan.
*
Nhóm người Triển Ngải Bình xuống xe lửa, lần này không để Tần Anh bọn họ tới đón, cũng không thông báo trước, bởi vì chuyến này quá nhiều người...gọi mấy anh trai tới đón, sợ là sẽ dọa chết em trai em gái.
Lúc này, Triển Minh Chiêu đã "vỡ từ trong ra ngoài", cậu cười như tắm gió xuân, thu hút các cô gái trong ga tàu lần lượt nhìn cậu: "Đợi gặp ba anh trai đó của em, anh sẽ coi họ là các chú các thím trong thôn."
Cậu rất có tinh thần tự an ủi.
Các chú các thím trong thôn thì cậu gặp nhiều rồi.
Cố Tương Nghi đỡ mũ của mình, không nhịn được nói: "Anh cười lên thật sự rất đẹp trai!"
Triển Minh Chiêu nói: "Anh ngậm một nhành hoa trong miệng sẽ càng đẹp!"
Cố Tương Nghi nói: "Đợi về nhà thổi kèn ác-mô-ni-ca cho em."
...
Triển Ngải Bình lấy tay đỡ trán, cô bế Oa Bao Nhục nhà mình đi sang bên cạnh, đồng chí Tiểu Triển cũng không rõ tại sao em trai ruột của mình có thể biến thành một con khổng tước xòe đuôi khắp nơi.
Cô nói với Cố Thịnh: "Chúng ta cách xa họ một chút."
Cố Thịnh ôm bả vai vợ mình: "Người ta yêu đương...Vợ, hai chúng ta cũng có thể yêu đương."
Tiểu Thang Viên ôm cổ của cha: "Vậy con thì sao?"
Oa Bao Nhục nghiêm túc nói: "Anh là anh trai ruột của em, anh không thể yêu đương với em."
Tiểu Thang Viên nhìn anh ruột: "Tại sao chúng ta không thể yêu đương?"
Triển Ngải Bình: "Bởi vì Viên Viên phải yêu đương với người mà mình thích sau này, người đó không thể là người nhà."
Một đám người bọn họ dám đến nhà họ Cố, vừa mới vào đại viện đã thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là Triển Minh Chiêu, mấy bác trai bác gái trên đường đừng bất giác ném ánh nhìn lên người cậu.
"Chàng trai, từ đâu tới? Có người yêu chưa?"
"Chàng trai trẻ cậu đẹp trai thật, có người yêu chưa?"
...
Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi bị các bác trai bác gái vây lại, hai vợ chồng Triển Ngải Bình dẫn con, muốn nhanh chóng tới nhà họ Cố, bên ngoài quá lạnh, Triển Ngải Bình sợ lạnh, muốn vào trong nhà ở.
Hai vợ chồng họ dẫn con tới cổng lớn nhà họ Cố, một người đàn ông đang đứng ở cổng, là một người anh của Cố Thịnh.
Triển Ngải Bình lên tiếng nói: "Anh cả, anh đứng bên ngoài đợi bọn em?"
Triển Ngải Bình không ngờ anh cả lại đứng ở cổng đợi họ. Cô đã rất nhiều năm không gặp anh cả rồi, người đàn ông đã có tuổi này đúng là ngày càng có khí chất lãnh đạo.
"Hựu Hựu và Viên Viên, nào, gọi bác cả."
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên rất nghe lời, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Bác cả."
Chúng chủ động đi lên ôm đùi bác cả, lúc tới cậu út đã dặn hai đứa, chúng phải quấn lấy bác cả, nói lời hay ho giúp cậu út.
Tiểu Thang Viên chủ động làm nũng, cô bé giang vòng tay ôm: "Bác cả, ôm ôm!"
Oa Bao Nhục cũng không cam chịu: "Bác cả, cháu cũng muốn bế!"
Hai đứa nhỏ quá mức nhiệt tình khiến người đàn ông lập tức ngơ ngác, anh ấy nhìn Cố Thịnh, lên tiếng nói:
"Lão ngũ, em nói đi."
Cố Thịnh: "Anh, nói gì?"
Anh tư Cố: "Em nói anh là người anh nào của em trước?"