Châu Yến Yến gần như đã hiểu, xem ra điều kiện gia đình của Triển Minh Khang tốt là thật, từ nhỏ được mẹ cưng chìu cũng là thật sự, có lẽ cũng chính bởi vì như thế, người nhà của cậu ta cố ý để cậu ta xuống nông thôn rèn luyện, để cậu ta nâng cao bản thân ở trong hoàn cảnh lao động gian khổ.
Thì ra là như vậy…
Châu Yến Yến cảm thấy người nhà họ Triển mang tư tưởng cũ kỹ gàng bướng, đã là thời đại nào rồi lại có thể nghĩ như thế, trong nhà chắc chắn có mấy lão đồng chí cách mạng, mỗi ngày nhớ lại những cay đắng ngọt bùi trong quá khứ.
Bây giờ chạy quan hệ chạy việc làm mới là chính xác, mọi thứ đều phải nhìn vào quan hệ, nhìn nhân tình, con người Triển Minh Khang chẳng qua là ngại khó thích dễ, thì có vấn đề gì?
Một đống thanh niên trí thức hết ăn lại nằm trì hoãn công việc kia kìa.
"Được rồi, chị Triển, tôi hiểu rồi." Châu Yến Yến tiếp tục mưu tính trong lòng, tình huống trước mắt của Triển Minh Khang nằm ngoài dự đoán của cô ta, người nhà để cậu ta đến chịu khổ, trong lòng cậu ta chắc chắn oan ức, vào thời điểm này, cần một chị gái tốt như cô ta thấu hiểu cậu ta, quan tâm cậu ta, tiến vào nội tâm của cậu ta.
Triển Ngải Bình: "… Cô hiểu thì tốt rồi."
Đối với tình huống của Châu Yến Yến và Triển Minh Khang, Triển Ngải Bình nhìn chỉ cảm thấy hơi cay con mắt, nhưng một người muốn đánh một người chịu bị đánh, không chừng trong lòng Triển Minh Khang còn rất sẵn sàng chiu đựng.
Có chị gái tốt quan tâm cậu ta như thế.
Châu Yến Yến có thể lung lạc Triển Minh Khang hay không, điều này cũng khó nói.
Tìm một cơ hội, Triển Ngải Bình kéo Cố Thịnh qua một bên nói chuyện, nói đến Triển Minh Khang và Châu Yến Yến bên cạnh cậu ta, "Em thấy hình như Triển Minh Khang rất để ý cô ta."
Cố Thịnh nhướn lông mày tuấn tú: "Anh cũng rất để ý em đó vợ à."
Triển Ngải Bình cười vỗ lồng ngực anh, "Triển Minh Khang tuổi gì, mà chị gái Châu này tuổi gì, đúng là thành chồng nuôi từ bé rồi."
Cố Thịnh nói: "Người ta có em cũng có."
Triển Ngải Bình cười nói: "Đúng, anh cũng là chồng nuôi từ bé của em."
Cố Thịnh hiếu kỳ nói: "Em muốn cầm gậy đánh uyên ương sao?"
Triển Ngải Bình ôm ngực: "Em mà cầm gậy đánh uyên ương hả, em xem trò hay, người ta tìm đối tượng thì liên quan gì tới em."
"Em là một bà chị chồng không đàng hoàng, anh an tâm rồi chứ?"
Cố Thịnh cưng chiều nhìn cô một cái, "An tâm an tâm, an tâm gả Tiểu Muội cho em trai em."
Cố Thịnh ôm eo cô, Triển Ngải Bình thổn thức cảm thán: "Nói đến em trai em thật đúng là số đào hoa tràn trề, vừa về nông thôn, bên cạnh không thiếu con gái quay chung quanh."
"Với lại, ngày thường đoàn trưởng Cố cũng nhận không ít ánh mắt đưa tình nhỉ?"
"Các cô gái trong đội tuyên truyền có xinh đẹp không, nhìn thấy đoàn trưởng còn trẻ tuổi lại anh tuấn như anh, hận không thể để vợ anh chết sớm một chút."
Cố Thịnh bóp mặt cô: "… Đừng nói lung tung, anh còn chờ em thành một bà già, tránh cho bọn họ đều đố kị vợ anh xinh đẹp."
"Xinh đẹp lại giỏi giang."
Triển Ngải Bình: "Nhờ anh ban tặng, giờ em đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi."
"Như nhau thôi, giờ anh là cha của ba đứa trẻ."
Triển Ngải Bình và Cố Thịnh nói một lúc, bốn đứa nhỏ vọc bùn ở trong thôn, thời bấy giờ trẻ con rất tự do, trên con đường lớn cũng không có xe cộ gì, không cần lo lắng trẻ con gặp tai nạn giao thông, còn lừa bán con nít, ở nơi đất khách chi phí lừa bán trẻ con rất cao, hiện tại nhân viên không quá lưu động, các con đường giao thông đều kiểm tra nghiêm ngặt, không để ý sẽ bị hoài nghi là đặc vụ của địch và gián điệp, đều cần đưa căn cước công dân và thư giới thiệu trên người ra, nếu không chính là tự làm bậy tự chịu.
Trần Viên vào trong thôn gặp được Thẩm Lệ Thanh, cô ta và Thẩm Lệ Thanh là bạn cũ, cũng đã từng là bạn qua thư, những năm trước cô ta xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, ở trong thư kể không ít chuyện lí thú khi xuống nông thôn với Thẩm Lệ Thanh, cô ta còn giật dây Thẩm Lệ Thanh ở bên Vương Hữu Lý, cổ vũ cô ấy gả cho sĩ quan, theo quân tới nơi này, hiện tại loáng một cái mấy năm trôi qua, con của Thẩm Lệ Thanh thậm chí có thể chạy có thể nhảy, Trần Viên còn ở nông thôn làm thanh niên trí thức.
Trần Viên tụ lại sinh sống với một nam thanh niên trí thức khác, còn sinh con gái, những thanh niên trí thức bọn họ đều kết nhóm sinh sống, vợ chồng thật có mấy đôi, có điều phần lớn đều không có lãnh giấy hôn thú, ở trên pháp luật bọn họ vẫn độc thân, bởi vì ở nông thôn tổ chức một đám cưới đơn giản công khai nên cũng không tính là quan hệ lung tung.
Vợ chồng nhà quê ở nông thôn phần lớn đều không nhận giấy kết hôn, dưới cái nhìn của bọn họ, chỉ cần đã đám cưới rồi thì có giấy hôn thú hay không cũng không vội, có vài cặp vợ chồng ở nông thôn cả đời cũng không có giấy hôn thú.