Cố Thịnh buồn cười nói: "Muốn vứt đúng không? Cha thật đáng thương, ngày thường muốn ôm mẹ các con còn phải về nhà rửa ráy lại một lần, nếu không cũng không cho chạm."
Tiểu Thang Viên hiếu kỳ nói: "Cha không chú trọng vệ sinh hả?"
Triển Ngải Bình: "… Viên Viên à, chúng ta nhìn thử móng vuốt nhỏ của con đi."
Triển Ngải Bình kéo tay con gái, bảo cô nhóc nhìn kỹ bàn tay nhỏ dơ bẩn của mình. Tiểu Thang Viên lập tức thể hiện "não cá vàng" với mẹ, cô nhóc phảng phất như hậu tri hậu giác mới nhận ra: "Mẹ, sao tay con đen thế!"
Triển Ngải Bình nói: "Chuyện tự con làm ngày hôm nay mà con đã quên rồi hả?"
"Mẹ, con làm cái gì cơ?" Cô con gái mang một đôi mắt to long lanh nước, ngây thơ trong sáng nhìn mẹ mình.
Triển Ngải Bình hừ hừ hai tiếng, đánh lên tay nhỏ của cô nhóc, "Cha nó, có mang gương không, cho con gái anh tự ngắn bản thân mình đi."
Cố Thịnh nói: "Có mang."
Đồng chí Cố móc ra một cái gương nhỏ ở trước mặt mọi người.
Tiểu Thang Viên vội vã che mặt của mình, nhào vào trong lồng ngực mẹ, "Con không nhìn, con không nhìn…"
Chỉ cần cô nhóc không nhìn thì sẽ không biết mình dỡ cỡ nào.
Nội tâm Triển Ngải Bình có một đám sương mù quét qua, bàn tay dơ của con gái còn che mặt mình… Cô thật sự muốn vứt đứa con gái dơ dáy này.
Cố Thịnh hết sức buồn cười nhìn cô: "Mẹ nó học y có phải là nhìn không nổi nữa không?"
Triển Ngải Bình nắm lấy móng vuốt nhỏ của con gái, an ủi mình cũng là đang an ủi chồng: "Trẻ con cũng không cần nuôi quá kỹ."
Nuôi quá kỹ trái lại không thể rèn luyện sức miễn dịch của cơ thể.
Tiểu Thang Viên ló đầu ra từ trong ngực mẹ: "Cha, chúng ta xem ảnh của mẹ đi."
Triển Ngải Bình nghi hoặc: "Ảnh gì của mẹ?"
Tiểu Thang Viên nói: "Cha luôn có ảnh mẹ."
Triển Ngải Bình vỗ lên người Cố Thịnh, "Cha con các anh che giấu em chuyện gì?"
Cố Thịnh nói: "Lâu rồi, vợ à, em cũng không phải không biết, tham gia quân đội nhiều năm như vậy chỉ có một thói quen không đổi được chính là mang ảnh của em theo bên người."
Tiểu Thang Viên nói: "Con cũng muốn mang ảnh mẹ đi học."
Triển Ngải Bình cạn lời nghẹn họng: "Không được không được, các con cho rằng ảnh của mẹ là bùa trừ tà sao?"
Cố Thịnh giáo dục con gái: "Ảnh của mẹ con chỉ có cha mới có thể mang theo bên người, con mang ảnh của anh trai đi."
Tiểu Thang Viên xoắn xuýt một hồi: "Vậy hay là bỏ đi."
Oa Bao Nhục ở phía trước quay đầu lại liếc mắt nhìn: "…"
Tiểu Thang Viên nói: "Mẹ cũng thích nhìn lén ảnh cha ——"
Triển Ngải Bình che cái miệng nhỏ của cô nhóc: "Không phải là cục cưng yêu dấu của mẹ hả?"
Áo bông nhỏ dơ dáy này cả ngày cứ tọc mạch.
Triển Ngải Bình ôm Tiểu Thang Viên bỏ vào trong lòng Cố Thịnh: "Ôm nhóc dơ bẩn của anh đi."
"Nhóc dơ bẩn?" Cố Thịnh ôm con gái, trong lòng lại muốn ôm vợ mình, "Vợ, em có muốn soi gương không?"
Triển Ngải Bình lau mặt của mình, "Quên đi, không soi, mắt không thấy thì tim không đau."
Cô và con gái đều am hiểu sâu đạo lý bịt tai trộm chuông, không nhìn thấy chính là không có.
Cố Thịnh cười dịu dàng, lau mặt cho cô.
"Trả lại con gái dơ dáy cho em."
Tiểu Thang Viên vui vẻ nói: "Mẹ, con vẽ râu mép cho mẹ nhé!"
Bây giờ bàn tay đen thui của cô nhóc thậm chí có thể làm bút vẽ, qua nhiều năm
như vậy, đồng chí nhỏ Viên Viên vẫn kiên trì ước mơ duy nhất chính là vẽ. Thật đáng tiếc, ngày thường không thể khoe khoang, người ta chỉ khen cô nhóc biết múa.
Triển Ngải Bình: "?!!!"
"Lấy đi, lấy con gái của em đi."
Cả nhà ồn ào trở về nhà. Triển Ngải Bình tìm thời gian gọi điện thoại cho Triển Bác.
"Tôi đã gặp Triển Minh Khang rồi, nó trải qua cũng không tệ lắm."
E là còn có thể tìm một người con dâu "khôn khéo" cho ông.
Điểm này Triển Ngải Bình vẫn không nói rõ.
"Cái gì mà cũng không tệ lắm?" Triển Bác còn muốn hỏi kỹ hơn, Triển Ngải Bình đã cúp điện thoại.
Thoáng cái sắp đến cuối năm, Cố Trạch Ngạn cũng gọi điện thoại cho Triển Ngải Bình, ý trong ý ngoài đều là nói anh cả Cố Thịnh muốn tới thăm bọn họ, mơ hồ để lộ ra ý tứ chính là:
"Giúp anh cả nó tìm người yêu."
Triển Ngải Bình vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?!"
Cố Trạch Ngạn nói: "Để thằng năm kích thích nó nhiều hơn nữa!"
Năm nay anh cả Cố biểu diễn cây vạn tuế ra hoa, tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng mang đến hy vọng cho hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn, có lẽ nhà bọn họ có thể bớt đi một tên độc thân.
Triển Ngải Bình: "… Kích thích?"