"Viện trưởng Triển!" Ở trong bệnh viện người đang gọi cô là Tăng Giang, cũng
chính là em họ của Thẩm Lệ Thanh, hiện nay là một bác sĩ chân đất ở trong thôn, lần này là đưa một bệnh nhân từ trong thôn tới.
"Hiện tại em là bác sĩ chân đất trong thôn, một bác sĩ chân đất trước đó, cậu ấy cũng là thanh niên trí thức, xuống nông thôn rất nhiều năm, sau năm thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc, cậu ấy vẫn muốn được lựa chọn làm một học viên công nông binh, muốn được đề cử đi học đại học, trong thôn lại không cho cậu ấy đi…"
Đặt ở trước đây, trong thôn có thể có một bác sĩ chân đất đáng tin cũng không dễ dàng, từ thanh niên trí thức biến thành bác sĩ chân đất có trình độ văn hóa cao hơn một chút, con người cũng thiện lương dịu dàng hơn, đáng tin hơn thầy lang thôn quê trước đây một chữ bẻ đôi cũng không biết, có thanh niên trí thức làm bác sĩ chân đất đáng tin như thế, người trong thôn cũng không nỡ thả cậu ấy đi.
Hiện tại Tăng Giang đã lên tới đỉnh, "Giờ lẽ ra cậu ấy có thể nhận được tiêu chuẩn làm học viên công nông binh, qua nhiều năm như thế, tư lịch cũng đủ, không phải cậu ấy còn có thể là ai?"
Khi Tăng Giang nói tới lời này, trong giọng nói vẫn mang theo chút ước ao, không chừng người ta sắp làm sinh viên ở học viện y khoa Thượng Hải, có thể trở lại thành phố lớn.
Triển Ngải Bình nói: "Cậu ước ao rồi hả?"
Tăng Giang nói: "Em ấy, ít nhất em còn phải nhịn mấy năm."
Lúc ấy cậu mới mới vừa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, lại kết hôn, người cố định ở đây, gia tộc của Tiết Tiểu Muội là gia tộc lớn, không có cơ hội được chọn làm học viên công nông binh, Tăng Giang đã buông bỏ tâm tư này.
"Em làm bác sĩ chân đất cũng tốt."
Triển Ngải Bình: "Học nhiều hơn, sang năm không thiếu cơ hội."
Tăng Giang cười lắc đầu một cái: "Trở về thành phố cũng không phải việc tốt."
Trở lại thành phố lớn hào nhoáng xinh đẹp, tốt thì tốt, cũng phải trả cái giá thật lớn, rất nhiều người lấy việc đi chữa bệnh cũng phải trả không ít tiền trà nước, không dễ dàng… Ở mặt xuất thân gia đình, không có vết nhơ, trở lại còn ổn, ví dụ như là con cái liệt sĩ, là con cái của những người công nhân có công hy sinh, vậy thì cứ đến thành phố lớn.
Nếu như xuất thân không tốt, trở lại thành phố lớn bất cứ lúc nào cũng như đang nằm trên chảo dầu, chẳng bằng ở nông thôn cho an tâm.
Cũng may cậu ấy là đàn ông, nếu như là con gái thì không dễ dàng, chỉ sợ bị những tên côn đồ trong thôn ức hiếp.
Triển Ngải Bình nói: "Trước đây tôi từng làm giảng viên ở viện y học Thượng Hải, có một vài giáo trình cũ có thể cho cậu mượn đọc."
"Vậy thì không thể tốt hơn rồi."
Lại sắp phải bắt đầu tuyển chọn học viên công nông binh, trong trường học cũng từng phản ánh chất lượng học viên công nông binh không được tốt, có điều những chuyện này mọi người đều biết vấn đề, cũng sẽ không tuyên truyền ra ngoài.
Bây giờ Triển Ngải Bình còn đang làm giáo viên trường y huyện, thỉnh thoảng đi giảng bài, cũng dẫn dắt sinh viên trong bệnh viện… Những sinh viên y này nhất định phải học tập ở trong bệnh viện, rất nhiều ca bệnh đều là ca khó gặp.
Cũng ví dụ như có một số người trái tim mọc ở bên phải, ở trong bệnh viện lập hồ sơ làm tình nguyện viên dạy học, mỗi lần tới bệnh viện đều là đãi ngộ vip, chuyên dùng để kiểm tra học sinh.
Cô giáo như Triển Ngải Bình rất nổi tiếng, viện y học Xuân Thành ném ra cành ô-liu với cô, giảng viên có xuất thân tốt, không có bất kỳ nội tình xấu nào, lại có thể dạy học như cô rất ít.
Hiện tại rất nhiều bác sĩ ra nước ngoài du học tình trạng cũng không quá tốt.
Triển Ngải Bình từ chối, hiện nay cô cũng không muốn làm giáo viên dạy học viên công nông bình trong trường đại học.
Tan việc, Triển Ngải Bình về đến viện gia chúc, chị dâu Ngưu đến nhà cô hỏi thăm tình huống, âm thầm hỏi cô một tháng lương bao nhiêu.
Triển Ngải Bình nói: "Đây đều là quốc gia quy định."
Chị dâu Ngưu: "Tiền trợ cấp thì sao, phụ cấp nữa."
Triển Ngải Bình nói: "Xem hiệu quả, khi hiệu quả cao thì cao, hiệu quả không cao thì thấp hơn chút."
Bác sĩ không giống với những ngành nghề khác, khoa ban khác nhau rất lớn, có vài khoa giàu có đến mức nứt đố đổ vách, có khoa không có tí mỡ gì.
Trong lòng chị dâu Ngưu sốt ruột, cô ta tìm người nghe ngóng, bệnh viện Nham Tâm là bệnh viện có hiệu quả cao nhất trong các bệnh viện hương trấn.
Triển Ngải Bình còn là viện trưởng!
"Ở tuổi của cô, có thể lên làm viện trưởng, lợi hại."
Chị dâu Ngưu nói: "Xuân Yến nhà bọn tôi muốn đi học y, tốt nghiệp thì đến bệnh viện cô làm việc, viện trưởng Triển cô phải săn sóc con bé nhiều hơn nhé."
Em gái của chính ủy Ngưu - Ngưu Xuân Yến, tuổi không nhỏ, còn lớn hơn Triển Ngải Bình một chút, chưa kết hôn, nhà họ Ngưu vẫn luôn mưu tính tìm một tấm chồng tốt cho cô ta, Ngưu Xuân Yến nhìn tới nhìn lui, ánh mắt cô ta cao, lính bình thường cô ta không để vào mắt, chỉ nghĩ vị trí của anh trai cao hơn chút nữa thì cô ta có thể chọn một người chồng tốt, kén chọn tới hiện tại cũng chưa lấy chồng.