Triển Minh Khang nghĩ thầm mình cũng không phải đồ ngu, tại sao phải đi chịu nỗi khổ học hành, tham gia quân đội, đi học cũng còn được, tham gia quân đội thì tuyệt đối không thể, ai muốn đi canh gác? Ai muốn đi huấn luyện chứ? Đến tiền lương cậu ta cũng chẳng muốn cầm, mỏi tay.
Còn đi học, đi học còn có thể sống tốt chút, nhưng học xong sẽ rất thảm, còn phải bị phân công tác, Triển Minh Khang cũng không muốn đi làm, bây giờ cậu ăn uống ngon nghẻ, tại sao phải đi làm.
Cơn tức giận của Triển Bác lan tràn trên lông mày: "Làm gì mà không tham gia quân đội, con tham gia quân đội cha mẹ ắt có cách, hai anh rể con làm đoàn trưởng…"
Triển Minh Khang: "Mệt thấy sợ."
Chu Kiều Dung khuyên nhủ: "Tham gia quân đội cũng có loại không mệt, ví như đi làm hậu cần, đi canh giữ kho dầu ——"
Triển Bác nói: "Canh giữ hải đảo đi, con không mệt nổi, còn quang vinh nữa."
Triển Minh Khang nói: "Con không đi."
Triển Bác nói: "Vậy đi học, học trường y."
Triển Minh Khang: "Cái đó chính là hại người."
Chu Kiều Dung: "… Đứa nhỏ nói cũng phải."
Triển Bác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đi nhà xưởng làm một công nhân chính thức."
Triển Minh Khang: "Cha mẹ, bây giờ con về nông thôn, con có giác ngộ rất cao, con muốn hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc lên núi xuống nông thôn, con muốn làm thanh niên trí thức cần cù chịu khó."
"Đây chính là lời lúc trước cha từng dạy con!"
Triển Minh Khang rất hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, tự do tự tại, không bị gò bó, cậu ta đã quen tháng ngày tự do, muốn cho cậu ta trở lại lao tù trường học và bộ đội lần nữa, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Cậu ta chỉ muốn làm thanh niên trí thức, làm thanh niên trí thức cả đời!
Triển Minh Khang không ôm chí lớn, chỉ cần có thể để cậu ta lười, thực ra cậu ta cũng không kén chọn điều kiện vật chất, có thể ăn no bụng, ở tỉnh Điền cũng không chịu rét, mỗi ngày lười nhác sống qua ngày, còn có chị Yến Yến một lòng một dạ quan tâm hầu hạ cậu ta.
Thật tốt, cậu ta muốn mãi mãi ở nông thôn bên chị Yến Yến.
"Khụ ——" Triển Bác suýt nữa bị sặc bởi nước miếng của mình.
Chu Kiều Dung: "…"
Vẻ mặt Triển Bác quái lạ: "Có một ngày con sẽ hối hận!"
Triển Bác cảm thấy bây giờ nói gì với con trai cũng vô dụng, cũng được,
tạm thời để cậu ta ở nông thôn, có lẽ cũng không chịu khổ gì, tùy nó đi, dù sao con trai cũng còn nhỏ.
Hiện tại không ít thanh niên trí thức lấy cớ chữa bệnh trở về thành phố, tiêu chuẩn của đại học công nông binh đang từ từ tăng nhanh, sau này có khi Triển Minh Khang sẽ có cơ hội trở về thành phố.
Gần đây không ít người được sửa án sai, rất nhiều giảng viên giáo sư đại học cũng trở lại giảng dạy một lần nữa, Triển Bác suy đoán đại học nhất định phải mở rộng chiêu sinh, nghĩ đến sau này kiếm một tiêu chuẩn sinh viên đại học công nông binh cũng không khó.
Triển Bác nói: "Con ở nông thôn biểu hiện cho tốt."
Triển Bác nói đến đây cũng cạn lời, còn có thông gia ở đây, ông ta cũng sẽ không ầm ĩ quá khó coi với con trai.
Chu Kiều Dung cũng không nói chuyện nhiều, khô khốc nói: "Con trai à, mẹ biết con chịu uất ức…"
Rất nhiều lời bà ta cũng không nói nổi nữa.
Trong nhà đột nhiên biến thành mười mấy người, nấu cơm cũng thành vấn đề, Triển Minh Chiêu và Cố Thịnh bận rộn trong phòng bếp, bọn họ muốn nấu một bữa ăn ngon, Triển Minh Chiêu lên núi hái không ít nấm dại, còn xách hai con gà đến.
Triển Ngải Bình thấy hai người họ bận rộn ở trong phòng bếp, cô đi tìm một cái tạp dề sạch sẽ, đứng trước mặt anh cả cố.
Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn và Cố Nghiêu ngồi chung với nhau, thấy Triển Ngải Bình cầm tạp dề, đoán rằng có lẽ cô cũng muốn vào nhà bếp giúp việc bếp núc.
Cố Trạch Ngạn ôm cháu gái Tiểu Miên Hoa, Tần Anh mở miệng khuyên nhủ: "Bình Bình à, con nghỉ ngơi đi, để đám đàn ông bọn chúng làm."
Cố Nghiêu nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trong lòng cười gằn vài tiếng, nghĩ thầm vợ thằng năm thật biết giả bộ, muốn vào nhà bếp giúp đỡ, mặc tạp dề xắn tay áo đi nhanh đi, hà tất gì phải diễn ở trước mặt cha mẹ chồng.
Làm ra vẻ!
Một người vợ lười, còn cần mặt mũi hay sao?
Triển Ngải Bình cười nói: "Mẹ, không phải mẹ hiểu lầm đấy chứ, đây là tạp dề con đưa cho anh cả… Có điều mẹ nói đúng, phải để cho đàn ông bọn họ đi làm việc."