Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 569 - Chương 569. Bay Trên Trời 4

Chương 569. Bay trên trời 4 Chương 569. Bay trên trời 4

Triển Ngải Bình khịt khịt mũi, đủ loại mùi thơm mê người quanh quẩn chóp mũi, ngũ tạng hết sức cồn cào, không chỉ có mùi thơm của cơm, còn có mùi thơm quyến rũ của canh gà nấu nấm bên kia.

Trẻ con hai nhà kế bên đều thèm thuồng òa khóc.

Kim Bảo Nhi sát vách tha thiết mong chờ chạy tới, miệng rất ngọt: "Dì Triển, cháu cũng muốn ăn…"

"Cháu về nhà lấy cái chén đi." Con gái mình cũng từng ăn đồ của người ta, Triển Ngải Bình cũng không phải kẻ hẹp hòi, Kim Bảo Nhi bưng chén đến, cô múc một muỗng canh gà cho cậu nhóc, bên trong có nấm Kê Tùng và hai miếng thịt gà.

Bây giờ là mùa nấm dại thịnh vượng, trên núi nhiều nấm, cũng không phải thứ quá đáng giá, Triển Ngải Bình múc hơi nhiều nấm Kê Tùng cho cậu nhóc.

Kim Bảo Nhi thật vui vẻ ôm canh trở về.

Nhà họ Ngưu kế bên thấy vậy, trong lòng chị dâu Ngưu nói thầm, mấy đứa trẻ nóng lòng muốn thử đi qua bị cô ta ngăn cản.

Trẻ con nhà họ Ngưu bọn họ nhiều, năm đứa trẻ bưng chén qua thành cái gì? Không phải thành xin cơm à, rất khó coi, nếu như bị người ta nhìn thấy thì nhà bọn họ còn mặt mũi nào.

Chị dâu Ngưu nói với Ngưu Xuân Yến: "Nếu như nhà họ Cố biết làm người thì nên chủ động đưa tới."

Triển Ngải Bình cũng quả thực chủ động đưa sang, cô chỉ đưa một ít canh gà, một chén không lớn, tính theo nhân khẩu của nhà họ Ngưu, mỗi người cũng có thể chia một hai miếng.

"Chị dâu, chị nếm thử canh gà nhà tôi, ăn ngay cho nóng." Triển Ngải Bình cũng không muốn đưa nhiều, nếu không phải chuyện tốt sắp tới của em trai, nhà ai giết gà còn phải đưa canh cho chung quanh, hàng xóm gia đình quân nhân ở nơi đóng quân nhiều lắm, đưa lần lượt từng người, bản thân còn có miếng ăn hay không?

Nếu như đưa nhà này mà không đưa nhà kia… Thế không phải là gây chuyện thị phi sao?

Có điều tình cảm tốt, vẫn có thể đưa một ít qua.

Triển Ngải Bình lại đưa ít canh gà cho mấy nhà, mọi người cũng đưa lại ít trứng gà.

Buổi tối mười mấy người xếp thành một bàn ăn cơm, ăn ngấu ăn nghiến, Cố Thịnh mở ra hai bình Mao Đài, uống rượu cùng mấy người đàn ông Cố Trạch Ngạn, trong này người uống giỏi nhất phải kể tới Cố Nghiêu.

Cố Nghiêu nghĩ thầm, nực cười, nếu anh ấy không thể uống thì có thể lăn lộn tới ngày hôm nay sao?

Cố Trạch Ngạn và Triển Bác so sánh với anh ấy chính là hai con gà còi, thế hệ trước như bọn họ chỉ ăn đậu phộng uống nhâm nhi.

Cố Nghiêu một chọi hai, anh ấy nhìn chằm chằm Cố Thịnh và Triển Minh Chiêu, nhất định phải chuốc hai người họ gục ngã.

Triển Minh Chiêu không thể uống thật, đã gục, Triển Ngải Bình và Cố Tương Nghi đỡ cậu trở về phòng.

Triển Ngải Bình nhìn bên cạnh, chờ sau khi thấy hai anh em đều đã chuốc đối phương say rồi, cô đỡ Cố Thịnh trở về trong phòng.

Tối nay Cố Tương Nghi ngửi mùi rượu đã đau đầu: "Chị dâu, chị thật đúng là lợi hại, lực tay mạnh, anh nhỏ của em quá rắn chắc."

Triển Ngải Bình: "…."

Cuối cùng Cố Thịnh và Cố Nghiêu đều ói ra, hai người này đều khá dữ, uống rất nhiều, Triển Ngải Bình đưa canh giải rượu cho Cố Thịnh, lau khô người anh, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại vứt hai túi thơm chứa thuốc Đông y lên người anh, bóp huyệt vị cho anh.

Rất nhanh Cố Thịnh đã ngủ thiếp đi.

Cố Trạch Ngạn đã sớm ngã, Tần Anh và Cố Tương Nghi đối mặt với anh cả vướng tay vướng chân.

Cố Tương Nghi: "Con muốn quạu!"

Không thể để đám đàn ông sáp lại uống rượu với nhau được.

Hôm cô ấy kết hôn phải cấm rượu!

Tần Anh nói: "Nếu con kết hôn, phải vui vẻ, quạu cái gì mà quạu, mẹ cũng không quạu đây."

Cố Tương Nghi: "…"

Ngày hôm sau, mấy người phụ nữ đều không quạu, ngược lại Cố Nghiêu lại quạu, đầu nổ tung, cực kỳ đau đầu, vừa đi ra, cả người như già đi mười mấy tuổi.

Anh ấy ngồi ở trong sảnh, phát hiện mình còn không bằng không đi ra.

Cố Tương Nghi hỏi han ân cần Triển Minh Chiêu: "Sau này bớt uống rượu với mấy anh của em đi."

Cố Thịnh ngủ một giấc sảng khoái cảm thấy sinh long hoạt hổ: "Anh, bây giờ anh biết lợi ích của việc có người yêu chưa?"

Cố Nghiêu: "Chờ anh kết hôn, không uống chết em à?!"

Ở trong chuyện uống rượu, không có một người đàn ông nào dễ dàng chịu thua.

Cố Thịnh ha ha một tiếng: "Em chờ."

Trong lòng Cố Trạch Ngạn kích động không thôi, nhưng ông lặng lẽ không nói lời nào, thằng cả có lòng háo thắng là tốt, mau mau kết hôn đi.

Bình Luận (0)
Comment