Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 581 - Chương 581. Đi Thăm Hỏi Các Gia Đình 2

Chương 581. Đi thăm hỏi các gia đình 2 Chương 581. Đi thăm hỏi các gia đình 2

Triển Ngải Bình nói: "Sau này cũng phải ra ngoài chơi với em gái nhiều hơn."

So với để con cái biến thành một thần đồng, Triển Ngải Bình vẫn hy vọng con trai có thể có nhiều bạn bè cùng tuổi, có một tuổi thơ vui vẻ.

Đợi khi Cố Thịnh trở về, Triển Ngải Bình nhắc tới chuyện này với anh, "Hai đứa nhỏ của chúng ta thông minh nhỉ, còn nhỏ tuổi đã có thể kiếm tiền."

"Anh nói xem sao con chúng ta không lục tiền riêng của cha nó ra nhỉ?"

Cố Thịnh cười nói: "Anh nào có tiền riêng, chỉ có tiền tiêu vặt vợ cho, không phải do đồng chí Triển quản giúp à?"

Triển Ngải Bình: "… Thấy túi tiền của anh càng ngày càng nhiều, em rất đau lòng."

Đồng chí Tiểu Triển nói chuyện giữ lời, mỗi tháng đều cho Cố Thịnh tiền riêng, sau khi anh lên làm đoàn trưởng, mỗi tháng tiền riêng cũng nước lên thì thuyền lên, bình thường Cố Thịnh cũng không dùng tiền, thỉnh thoảng xã giao mới dùng một ít, cũng qua tay Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình cảm thấy mình giống như đang tích góp tiền, bất tri bất giác đã tích một số tiền lớn cho đồng chí Cố.

Triển Ngải Bình nói: "Giết gà cho con, dùng tiền anh trả."

Một lời hai ý nghĩa, giết gà (giết quỹ).

Cố Thịnh thở dài: "Được thôi, vậy anh tiêu pha xem như là anh nộp kinh phí hoạt động."

Tiền tiêu vặt của anh chỉ còn trên danh nghĩa.

"Kinh phí hoạt động của anh thơm quá." Triển Ngải Bình cười khanh khách, sau đó cô nhớ tới một chuyện, nụ cười trên mặt ngừng lại: "Anh gạt em, sao anh có thể không có tiền riêng được, lần trước đi công tác tiền mua giày cho em ở đâu ra?"

Cố Thịnh: "…."

"Anh Cố ơi anh Cố, anh lừa gạt tiền trợ cấp, giấu tiền thưởng."

Cố Thịnh nắm vai vợ mình: "Vợ, đàn ông mà, dù sao cũng nên có một ít."

"Nếu không làm sao tạo niềm vui bất ngờ cho em."

"Coi như anh thức thời." Triển Ngải Bình cũng không có ý định làm loại chuyện chém tận giết tuyệt, mổ gà lấy trứng, cô chỉ đang nói cho anh biết một tiếng: "Vậy anh giấu kỹ chút, chớ bị con trai con gái của anh lục ra."

"Lục ra cũng tốt, anh phát —— Khì, anh không thấy vẻ mặt của chị dâu Hà lúc đó đâu, chị ta chắc chắn đã lục ra được một số tiền lớn." Đồng chí Tiểu Triển cũng muốn nếm thử cảm giác đột nhiên "phất nhanh".

Tiền tài bất ngờ ập tới ai mà không muốn chứ!

Cố Thịnh: "… Đồng chí Tiểu Triển chăm chỉ lo việc nhà, tiền em tích còn chưa đủ nhiều à?"

Nhà bọn họ ít mua đồ linh tinh lặt vặt, chủ yếu tiêu vào ăn mặc, ăn cũng không quá tiêu pha, bên Triển Ngải Bình còn có một nhà ăn ở bệnh viện, chọn mua tập thể, có hợp tác với bên lò mổ, giá cả thấp hơn không ít, thỉnh thoảng còn có thể mua được lòng heo mà không cần phiếu.

Rất nhiều gia đình đều rỗng túi trong một tháng, nhà bọn họ có thể tiết kiệm được hơn một nửa.

Triển Ngải Bình nhìn anh một cái: "Tích góp, phòng ngừa chu đáo."

Mặc dù đồng chí Tiểu Triển là viện trưởng của bệnh viện thế nhưng gần đây cô kinh doanh nhà ăn rất tốt, đợi sau này kinh tế mở ra, cô muốn nhận thầu quán cơm quốc doanh đã đóng cửa ở kế bên.

Sau này từng bước mở cửa, dưới sự gột rửa của thị trường kinh tế, rất nhiều đoàn ca múa nhạc, quán cơm quốc doanh, nhà xưởng quốc doanh thậm chí bệnh viện đều sẽ bởi vì kinh doanh không tốt mà bắt đầu phá sản đóng cửa, lúc đó chỉ cổ vũ tư nhân nhận thầu.

Triển Ngải Bình chỉ muốn nhận thầu một quán cơm nhỏ, bán món ăn đặc sắc, hoặc là làm ít dược thiện dưỡng sinh…

Nói thật, đồng chí Tiểu Triển cảm thấy nếu như mình và đồng chí Cố mở quán cơm, tiền cảnh rộng lớn, kéo đồng chí Cố qua làm đầu bếp chính, còn không kiếm được đầy bồn đầy chén à…

*

Triển Ngải Bình cố ý chạy tới nhà ba đứa nhỏ trả lại tiền, sau khi trò chuyện với người lớn, hoàn toàn kết thúc chuyện này.

Mấy đứa trẻ gào khóc thảm thiết, bọn họ cũng không phải gào thét gì khác, chính là đau lòng vì không còn người làm bài tập giùm.

Cũng chỉ có làm giùm bài tập hè cao hơn chút chứ bình thường rất rẻ, có vài đứa lặng lẽ tích góp tiền mừng tuổi, nghĩ đến học kỳ này cũng không cần làm bài tập —— Giấc mộng đẹp của bọn chúng bị nghiền nát, còn phải tự mình làm bài tập.

"Ô oa oa… Con không muốn làm bài tập!"

"Con không muốn đi học, con không muốn làm bài tập!!!"

Nghe từng đứa từng đứa gào thét không muốn đi học, Triển Ngải Bình xấu hổ cực kỳ, trên thực tế bây giờ còn chưa thi hành giáo dục bắt buộc, ở nông thôn trẻ con không đi học thật sự có thể không cần đi học, thế nhưng… Cho dù không muốn đi học như thế nào, vẫn phải học tiểu học xóa nạn mù chữ, không thể làm kẻ mù chữ thật, dù cho sau này tham gia quân đội, vào trong bộ đội vẫn phải học tập, hơn nữa còn phải học nhiều hơn, không có nền tảng cấp hai sao được, đề bạt học trường quân đội, cũng phải có năng lực học tập nhất định.

Có thể không học giỏi nhưng phải học!

Triển Ngải Bình về đến nhà, nói một câu xúc động: "Trẻ con quả nhiên đều là trẻ con, trông cũng không quá thông minh."

Bao gồm Oa Bao Nhục nhà cô, hành vi như bọn chúng, rõ ràng không thể kéo dài, nhưng đứa nào đứa nấy cũng đều đâm đầu vào đó.

Triển Ngải Bình vốn cho là chuyện này kết thúc, ai biết có một cô giáo họ Khương tới nhà, cô Khương là giáo viên toán lớp hai của trường tiểu học cho con em trong đại viện, cũng là giáo viên chủ nhiệm, cô ấy từng xem bài tập hè của Oa Bao Nhục, kiến nghị cậu nhóc đổi sang học lớp hai, làm học sinh trong lớp cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment