"Cha là lớp trưởng, mẹ thì sao?" Lớp trưởng Cố hiếu kỳ nói: "Mẹ là cái gì?"
Mặt Triển Ngải Bình không chút thay đổi nói: "Mẹ là ủy viên học tập."
"Oa a!"
Cố Thịnh bật cười: "Bây giờ giải tán, lớp trưởng Cố tự do hoạt động đi."
"Dạ." Tiểu Thang Viên chào một cái, chạy ra bên ngoài.
Cố Thịnh đóng cửa phòng ngủ, buồn cười nhìn Triển Ngải Bình: "Một vài người, còn ủy viên học tập nữa, tối đa chỉ là tổ trường."
Triển Ngải Bình cây ngay không sợ chết đứng: "Anh nói linh tinh gì vậy, thành học tập hồi trung học của em tốt, em chính là ủy viên học tập."
Cố Thịnh không nhịn được cười: "Em còn nói con gái não cá vàng, anh thấy em mới là người não cá vàng… Em còn không thấy ngại nói Viên Viên."
"Mẹ con hồi học tiểu học toàn nói chuyện riêng, bày trò, còn không làm bài tập."
"Em nói thử xem, em đi học chơi cờ caro mấy lần?"
"Sáng sớm người chạy bài tập không phải em à?"
Triển Ngải Bình: "…"
"Em đã quên, anh còn từng làm bài tập giúp em đấy."
Triển Ngải Bình: "…"
Sau cùng Cố Thịnh bình luận: "Con gái lại như em, một khuôn mẫu in ra."
Đồng chí Tiểu Triển lăn lên giường, kéo chăn che lại chính mình, có mấy người nói chuyện thật sự rất phiền, đều đã là chuyện cũ xì năm xưa.
"Lại nói nữa em lấy gối ném anh."
"Em thi rất tốt, thành tích em tốt! Anh không thể phủ định từ nhỏ đến lớn thành tích của em đều tốt!"
Cố Thịnh ngồi ở bên giường giật góc chăn cô, trúng một gối, "Em còn thẹn quá thành giận, vợ, em đó, chính là con khỉ họ Tôn, không đội vòng Kim Cô Chú, là em không nghe lời."
Triển Ngải Bình ngồi xuống, hiểu ra nói: "Đội mũ cao hại người."
Khi còn bé cô cũng quả thực không phải đứa nhỏ quá nghe lời, vừa lười vừa ham ăn còn ham chơi không thích học tập, nhưng bởi vì tính cách mạnh mẽ, không chịu thua, chống lại bản tính lười biếng.
Lúc ở bộ đội làm lính, bởi vì các quy định, cô yêu cầu chính mình làm tốt nhất, mà khi không còn những yêu cầu này… Cô sẽ trở về trạng thái mình thoải mái nhất.
Muốn đội vương miện, tất phải chấp nhận sức nặng.
Người đời truy đuổi danh lợi dục vọng, mới có động lực hướng lên trên.
Cố Thịnh nói: "Bọn chúng còn nhỏ, có cạnh tranh, có lòng háo thắng không có gì không tốt."
"Đúng vậy, bây giờ mọi người trong nhà đều đội nón quan, chỉ Tiểu Miên Hoa của chúng ta trọc lốc." Triển Ngải Bình nâng quai hàm tựa ở trong lòng Cố Thịnh, nghĩ thầm tương lai Tiểu Miên Hoa của bọn họ đi học, phải làm ban cán bộ gì đây.
Cố Thịnh: "Con bé là quần chúng."
Triển Ngải Bình bật cười: "Nhà chúng ta chỉ có một quần chúng."
*
Lớp trưởng Tiểu Thang Viên rất có trách nhiệm, buổi chiều ra về, cô nhóc dẫn ba bạn học về nhà làm bài tập, nghiễm nhiên thành đầu tàu, cô nhóc kéo vài cái ghế, bốn người làm bài tập ở trước bàn nhỏ hình vuông.
Đề toán vừa vặn có thể chép bài lẫn nhau, mỗi người phân công, mỗi người làm mấy đề.
Tiểu Thang Viên ra lệnh: "Trúc Tử cậu làm đề năm, Nam Qua cậu làm những đề này, những đề này thì tớ làm."
Trúc Tử nói: "Ngữ văn thì sao? Điền từ vào chỗ trống đặt câu không thể làm như thế."
Đậu Tử: "Ngữ văn thật khó làm…"
Tiểu Thang Viên gãi đầu một cái: "Trước tiên làm toán đi!"
Tiểu Thang Viên là lớp trưởng, làm lớp trưởng, kết quả học tập ở trong lớp đương nhiên không thể lạc hậu, bài tập nào cũng phải hoàn thành thật tốt, nhận được khen ngợi của thầy cô.
Cho nên cô nhóc tìm vài bạn học cùng làm bài tập, lực lượng của quần chúng rất mạnh, mỗi người làm mấy đề, rất nhanh đã làm xong.
Mà cô nhóc còn có phần mềm hack —— Oa Bao Nhục.
"Anh ơi, anh giúp em xem đáp án có đúng hay không!" Tiểu Thang Viên không chút nào chột dạ sử dụng phần mềm hack anh trai, đây mới là công cụ lợi hại duy trì thành tích tốt của cô nhóc.
"Đề này chúng em cũng không biết làm…"
Oa Boa Nhục thích làm giáo viên, cũng không phải để ý phụ đạo cho em gái, đặc biệt là em gái còn mang theo ba tên học dở ở sau lưng, giảng bài cho một người là giảng bài, giảng bài cho bốn người càng có cảm giác thành công.
Giống như mở lớp phụ đạo ở nhà vậy, rất có cảm giác thành công.