Lúc Cố Tương Nghi ngủ trưa, cậu cũng cầm một quyển sách canh giữ ở bên cạnh, cả người yên tĩnh an lành, mặc áo sơ mi trắng và quần quân đội dài màu xanh điển hình của thời đại ấy, thắt lưng màu nâu, như là một thanh niên văn nghệ.
Hoàn toàn khác bộ dạng cợt nhả hồi đầu gặp khi đến tỉnh Điền.
Triển Ngải Bình nhớ lại quá khứ, ở trong trại nhìn thấy Triển Minh Chiêu, mặc áo khoác ngắn của dân tộc, lộ ra hai cánh tay không khỏe mạnh lắm, nhưng vẫn còn chút cơ bắp, vòng dây chuỗi màu đỏ cột trên trán giống như dây đeo trán, da dẻ phơi ra màu chocolate khỏe mạnh, màu da càng đậm, trái lại khiến ngũ quan của cậu trở nên kiên nghị lập thể, cậu trở nên trắng hơn trái lại không đặc sắc kinh diễm thế nữa, khiến người ta khó quên ngay, mà có thêm một nét thanh nhã trầm ổn.
Sau khi Triển Minh Chiêu trở nên trắng lên thuộc tính vạn người mê giảm bớt đi nhiều, thiếu nét đẹp dã tính, mất đi ngũ quan lập thể khiến người ta kinh diễm, nhưng vẫn giữ nhân duyên tốt.
Triển Ngải Bình nhỏ giọng hỏi cậu: "Gần đây đọc sách gì? Vẫn là sách nước ngoại à."
Triển Minh Chiêu có hơi xấu hổ, "Là lãnh đạo đưa cho em."
Nhìn Triển Ngải Bình, cậu trầm mặc do dự một lúc, mở miệng nói: "Chị, em muốn cố gắng một chút, cũng có thể được đề cử đi học đại học."
Câu nói này của Triển Minh Chiêu quả thực kinh động thiên hạ, Triển Ngải Bình sợ ngây người, trời ạ, có một ngày em trai cô lại muốn chủ động đi học, còn muốn đi học đại học.
"Em đang viết đơn xin vào đảng, chờ em vào đảng, làm việc biểu hiện tích cực trong đó… Lãnh đạo nói em có thiên phú khẩu ngữ, đi học đại học đàng hoàng, tương lai nói không chừng có thể thành quan ngoại giao." Triển Minh Chiêu càng nói càng có chút tự giễu, trên thực tế chính cậu cũng rất khó tin tưởng mình sẽ đi học đại học.
Triển Ngải Bình sợ ngây người: "Em, em muốn đi học đại học hả?"
Triển Minh Chiêu cười hì hì nói: "Chị, chị thấy đó, giờ em sắp làm cha, chị nói xem không phải em muốn nỗ lực chút sao, ừ… Học đại học ra, em cũng thành một cán bộ lợi hại, ít nhất để Tương Nghi và đứa nhỏ có đãi ngộ và sinh hoạt tốt hơn."
"Những cái khác em cũng không học được, học ngôn ngữ địa phương tâm sự việc nhà với người ta —— Hình như em rất có thiên phú."
Tuy rằng cậu và Cố Tương Nghi cũng không coi là quá thiếu tiền, cuộc sống vừa đủ, nhà mẹ đẻ của Cố Tương Nghi giàu có, nhà họ Triển bọn họ cũng không kém, chỉ dựa vào trong nhà cũng rất nhàm chán.
Nói tới chỗ này, Triển Minh Chiêu nói tiếng: "Chị, chị sẽ không chuyện cười em chứ?"
"Đương nhiên sẽ không rồi!" Triển Ngải Bình hết sức vui vẻ vỗ vai cậu, "Có chí khí, đúng thế, sau khi làm cha phải có trách nhiệm, được, đi thi đại học đi!"
"Chị cũng cảm thấy em trai chị rất có thiên phú làm quan ngoại giao!" Triển Ngải Bình kích động khó lường, cô cảm thấy việc này nói không chừng thật sự có thể thành.
Triển Minh Chiêu cười ha ha: "Chị, thi đại học cái gì, bây giờ là đề cử lên đại học."
"Lúc mới vừa đi làm em cũng không nghĩ tới em còn có thể được coi trọng như thế, dù sao —— chị, chị cũng biết khi còn bé em học tập không giỏi, sau này lại bỏ mấy năm, cũng không học được cái gì, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, càng không tiếp xúc với những thứ kia."
"Trước đây lúc học tiểu học em học những tiếng nước ngoài đó còn thấy rất đau đầu, hai năm qua học lại một lần nữa, em lại phát hiện rất đơn giản, không làm tới quan ngoại giao, có lẽ cũng có thể làm một người phiên dịch."
Triển Ngải Bình khích lệ nói: "Tự tin chút."
"Giờ em rất tự tin." Triển Minh Chiêu khép sách lại: "Chị, giờ em có một kế hoạch sơ bộ, hiện tại trước tiên chờ Tương Nghi sinh con xong, sau đó em đây, vào đảng, chăm chỉ làm việc, được chọn là đảng viên ưu tú, nhanh nhất là sau khi đứa nhỏ sinh ra, hoặc là sang năm có thể có cơ hội đề cử lên đại học… Năm sau, ba năm sau hẳn cũng có cơ hội, tùy cơ ứng biến đi."
"May là hiện tại không cần thi tốt nghiệp trung học, nếu bảo em tham gia thi đại học, em cũng thi không đậu."
Triển Ngải Bình: "… Thế nhưng lỡ như sang năm khôi phục thi đại học thì làm sao bây giờ?"
"A?" Triển Minh Chiêu chớp mắt một cái: "Chị, chị đừng nói lời xui xẻo, cũng không có khả năng này chứ?"
Triển Ngải Bình bất đắc dĩ, cô nghĩ thầm, sang năm lại khôi phục thi đại học, đứa em trai này của cô còn phải tham gia quốc quân vào năm bốn mươi chín sao?
"Chị không phải miệng quạ, mà là đưa ra khả năng có thể." Triển Ngải Bình thấp giọng nói: "Hiệu trưởng Mã tìm chị nói chuyện, đoán chờ một hai năm nữa, hoặc là hai ba năm thì sẽ khôi phục thi tốt nghiệp trung học."
"Em trai, chị cảm thấy, nếu không thì bắt đầu từ hôm nay em chuẩn bị chiến thi đại học đi, em chuẩn bị chiến một hai năm, em thắng ở vạch xuất phát, em nhất định có thể trở thành sinh học đại học thi lần tiên sau khi khôi phục thi đại học." Triển Ngải Bình cố gắng tiêm máu gà cho cậu.
Triển Minh Chiêu: "… Em không tự tin rồi."
"Chị, em thi không đậu đâu."