Đi ra khỏi phòng, chờ Cố Thịnh trở về, Triển Ngải Bình nói việc này với Cố Thịnh, đùa giỡn nói: "Có cảm giác như trở về từ cõi chết không, cháu ngoại trai giống cậu, không liên quan tới anh, anh nhìn em gái anh, lại nhìn em rể anh, nếu như đứa nhỏ giống anh, coi như mặt anh, đánh cái mông nhỏ của thằng bé."
"Hai chúng nó mỗi ngày đều trào phúng anh."
Cố Thịnh: "…" Đứa em gái này thật bực mình.
"Anh cũng không sợ, anh còn là anh rể nó, anh còn là chồng của chị chồng con bé, có người chị gái như em ở đây, em chắc chắn thương đứa nhỏ giống anh."
Triển Ngải Bình: "Em đều thương."
Cố Thịnh: "Giống anh cả thì sao?"
Triển Ngải Bình cười ra tiếng: "Thương chứ, nhưng không ảnh hưởng em cười cợt anh cả."
"Đâu chỉ thế, em nhất định xông pha hàng đầu."
Triển Ngải Bình âm thầm chờ mong nói: "Nghĩ đến gương mặt đó, tính cách giống em trai em và Tương Nghi, em thật sự rất muốn cười ha hả ha."
Hình dáng giống anh cả ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào gì chứ.
Cố Thịnh nói: "Tính cách cũng không chưa chắc giống."
"Cũng đúng, đứa nhỏ cũng không giống."
Hai vợ chồng Triển Bác sang thăm đứa bé trước, Triển Bác chỉ có một đứa cháu nội, sau khi ông ta làm ông nội thường xuyên mong nhớ, lại đây vừa thấy Tiểu Đậu Bao, Triển Bác đã bị một niềm vui lớn ập đến muốn hôn mê.
Triển Bác trợn to hai mắt, ông ta khó có thể tin: "Đứa nhỏ này thật giống anh cả nhà họ Cố…"
Anh cả Cố đi con đường lam quan thành thạo điêu luyện, ngoại hình giống anh cả Cố chẳng phải là tương lai là một cán bộ lớn sao, phải biết anh cả Cố còn chưa kết hôn sinh con, nếu có một đứa cháu ngoại trai giống anh ấy, còn không ra sức nâng đỡ cậu bé, tương lai đi theo con đường làm quan à.
Lần này Triển Bác giống như ăn đào tiên, chỉ cần nghĩ đến khả năng trong tương lai, ông ta lập tức muốn ngồi phi thăng.
"Đứa cháu này của tôi thật đáng gờm, vừa nhìn đã thấy là một nhân vật lớn." Triển Bác lẩm bẩm trong miệng, vui vô cùng.
Chu Kiều Dung chung giường chung gối với ông ta nhiều năm, sao có thể không nghĩ tới tâm tư của Triển Bác, bà ta co giật khóe miệng: "Tương lai đừng không cưới được vợ mới tốt."
Triển Bác trừng bà ta một cái: "Bà cũng chớ nói bậy về cháu trai vàng bạc của tôi, đây chính là hy vọng của nhà họ Triển chúng ta."
Dưới cái nhìn của ông ta, hai đứa con trai cũng không có thành tựu gì, cũng chỉ có đứa cháu trai vàng bạc này, tương lai có thể dựng nên một sự nghiệp lẫy lừng, có thể làm một quan lớn.
"Tên của cháu trai tôi cứ gọi là Triển Hoành Đồ đi!"
Triển khai kế hoạch lớn, chính là ngụ ý tốt đẹp, Triển Bác lập tức nhớ cái tên này trong đầu.
Hai vợ chồng Triển Minh Chiêu và cố Tương Nghi từ chối đặt tên cho Tiểu Đậu Bao là Triển Hoành Đồ, Triển Minh Chiêu gạt qua, đặt tên cho Tiểu Đậu Bao là Triển Húc An.
Hai vợ chồng Cố Thịnh và Triển Ngải Bình đặt tên cho con đều chỉ có một chữ độc nhất, Cố Sâm, Cố Viện, còn có Cố Miên, ngày thường cũng không gọi tên, chỉ gọi biệt danh.
Cố Tương Nghi nói: "Em phải viết lại tên của con trai em, chỉ sợ em gọi nó là Tiểu Đậu Bao mãi, quên tên vốn có của nó là gì."
"Lần trước gặp mọt chị dâu, hỏi em Tiểu Thang Viên họ gì, em nói Tiểu Thang Viên đương nhiên họ Tiểu -- hả?"
Làm mẹ ruột, Cố Tương Nghi sợ quên tên con trai, cô ấy quyết định ghi nhớ trước, mỗi ngày nhìn.
Triển Minh Chiêu co rút khóe miệng: "Em sợ quên, thì ngày nào em cũng gọi nó một tiếng Triển Húc An, An An, Tiểu An An."
Cố Tương Nghi lắc đầu: "Vẫn là Tiểu Đậu Bao đáng yêu."
Triển Minh Chiêu: "…"
Triển Bác mang theo ước mơ rời đi, giờ trong lòng ông ta chỉ nhớ tới tiền đồ rạng rỡ của cháu trai cả mình, cháu trai cả của ông ta không tầm thường, sau này nhất định là một nhân vật lớn vang dội.
Chu Kiều Dung cắn môi, nghĩ thầm chỉ với hai vợ chồng Triển Minh Chiêu làm sao có khả năng đào tạo được một đứa con trai thành nhân vật lớn.
Chờ xem đi.