Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 631 - Chương 631. Truyền Thống 2

Chương 631. Truyền thống 2 Chương 631. Truyền thống 2

Triển Ngải Bình cười nói: “Anh cả và chị dâu tương lai vào nhà ngồi.”

Đừng coi nhà họ là hồng môn yến.

Cố Thịnh tinh mắt: “Anh cả, anh còn mua thịt?”

Anh cả Cố mặt không biến sắc: “Trên đường tới nhìn thấy tươi nên thuận tay mua một ít, dẫn anh tới nhà bếp nhà các em.”

“Hôm nay anh cả trổ tài cho các em.”

“Lão ngũ đừng tới nhà bếp vướng tay vướng chân, hôm nay anh cả làm hết.”

Cố Thịnh: “…”

Triển Ngải Bình: “…”

Anh cả Cố bá chiếm nhà bếp trong nhà, Triển Ngải Bình và Tăng Tuyết ở bên ngoài nói chuyện, Cố Thịnh mặc một thân quân trang, ban ngày nắng gắt, buổi sáng hơi nóng, anh xắn hai tay áo lên, lộ ra bắp tay rắn chắc, mày kiếm hơi chếch, đuôi mắt nhếch lên, vẻ mặt bất cần khoanh tay dựa trên cửa nhà bếp.

Nếu trong miệng ngậm thêm một cọng cỏ nữa thì càng gợi đòn hơn.

Là một sĩ quan chỉ huy giàu kinh nghiệm, kỹ năng nói chuyện khó nghe răn đe, cảnh cáo, khiêu khích trước trận chiến đạt điểm tuyệt đối.

Cố Thịnh mang cặp mắt đào hoa cười nhẹ, anh thầm nghĩ, anh cả à, đúng là phong thủy luân lưu chuyển, hôm nay lại chuyển tới chỗ em.

Cố Thịnh nói to: “Anh cả, sắp kết hôn rồi, sau này phản quản tốt vợ của anh, bảo chị ấy hiền huệ một chút, nếu không người làm em trai như em sao có thể yên tâm được.”

Bàn tay cầm xẻng của Cố Nghiêu khựng lại, đứa em trai đáng lo này!

Anh ấy trầm mặc không nói chuyện.

Cố Thịnh đi tới tiếp tục nói: “Đều nói thăng quan thì tính khí cũng cao, anh cả, dạo này anh lại thăng quan rồi nhỉ, cấp phó rồi, hô mưa gọi gió trong đơn vị, vênh mặt hất hàm sai khiến, anh nói một câu, đó đều là khuôn vàng thước ngọc, anh còn nguyện ý về tới nhà cúi đầu làm bé trước mặt vợ sao? Em ——”

“Vợ lão ngũ!” Anh cả Cố gọi với ra ngoài: “Vợ lão ngũ! Vào đây! Mau vào đây.”

Triển Ngải Bình đáp rồi tới: “Anh cả, sao vậy?”

Cố Nghiêu tức giận nói: “Em thật sự nên quản lão ngũ đi! Đừng để nó sống yên, em nhìn xem, đã là cha của ba đứa con rồi, không có đứng đắn gì cả!”

Cố Thịnh cười: “Anh cả, sao anh lại như vậy, anh còn mách lẻo với vợ em, không phải em đều vì tốt cho anh sao.”

“Vợ à, mau tới giúp anh xoa vai, cho anh cả xem thử anh hiền huệ bao nhiêu, ây yo, vừa đứng một lúc anh đã mỏi rồi.”

Anh cả Cố đen mặt: “Nếu em thật sự rảnh rỗi thì tới rửa rau giúp anh đi.”

Triển Ngải Bình và Tăng Tuyết nín cười, nhìn hai anh em họ tương tàn.

Buổi trưa đã ăn tay nghề “ít ỏi” của anh cả Cố, mùi vị cũng không tệ, Cố Nghiêu uống với Cố Thịnh hai ly rượu, anh ấy đứng đắn nói: “Sập tối em gái dẫn con tới, các em đều phải giữ cho anh chút thể diện, hai đứa chúng tham gia thi đại học, nói kiểu gì người làm anh cả như anh cũng phải nói vài câu, khích lệ chúng.”

Ý tứ chính là các em tuyệt đối đừng phá anh, anh ấy muốn thể hiện dáng vẻ anh cả trước mặt em gái út.

“Nếu hai người họ thi trượt, anh khích lệ hai đứa năm sau thi tiếp, đồng chí có lòng tiến thủ xứng đáng biểu dương.”

Sập tối, hai vợ chồng Cố Tương Nghi và Triển Minh Chiêu tới, Cố Nghiêu đã ngủ trưa, đầu óc tỉnh táo, vốn dĩ còn muốn thể hiện điệu bộ anh cả trước mặt em gái, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Đậu Bao ở trong lòng Triển Minh Chiêu, anh ấy đơ người.

Cố Nghiêu: “???”

Đây…

“Trời ơi!” Tăng Tuyết rất kinh ngạc, cô ấy nhìn Cố Nghiêu một lúc lại nhìn Tiểu Đậu Bao, nếu không phải biết đứa trẻ này là cháu ruột của Cố Nghiêu, cô ấy sẽ cho rằng là con riêng của Cố Nghiêu.

Tiểu Đậu Bao tùy tiện rung chân trong lòng cha, nhấc mí mắt nhìn Cố Thịnh một cái, thần thái ngưng trọng bình thản đó như đúc cùng một khuôn với Cố Nghiêu, rất có dáng vẻ ông lớn.

Tiểu Đậu Bao mới tí tuổi đã trông rất có tuổi.

Cố Tương Nghi cười híp mắt nói: “Anh cả, anh xem, con trai em!”

Cố Nghiêu giật giật khóe miệng: “…”

Đứa em gái ruột này của anh cũng thật biết sinh, sinh ra đứa cháu giống anh ấy.

Cố Nghiêu trừng mắt nhìn em gái út của mình chỉ vào một gương mặt ngầu như mình, nói to: “Đây là con trai em!”

Trước mắt anh ấy nổi lên một trận long trời lở đất, anh ấy không muốn nhận đứa em gái út này nữa, lời nói khích lệ vốn đã chuẩn bị trong bụng đều nuốt vào hết.

Cố Tương Nghi giựt giây nói: “Anh cả, anh mau tới bồng cháu của anh đi.”

Vẻ mặt Cố Nghiêu cứng lại, hai tay cũng cứng nhắc đón lấy thằng nhóc mềm mại đó, Cố Nghiêu không biết bồng trẻ con, Cố Tương Nghi dạy anh ấy: “Anh, anh phải bế trẻ con như thế này, đúng, là như vậy, chị dâu, chị mau lấy máy ảnh tới chụp hình.”

Cố Nghiêu nói to: “Đừng!”

Tăng Tuyết nói: “Mau lên, tới chụp ảnh!”

Bình Luận (0)
Comment