Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 681 - Chương 681. Mười Năm 1

Chương 681. Mười năm 1 Chương 681. Mười năm 1

Châu Yến Yến đã mang thai rồi.

Trải qua nhiều năm như vậy, Châu Yến Yến cảm thấy mình vô cùng không dễ dàng, cô ta nhìn trúng một thanh niên trí thức xuống nông thôn chính là vì đợi cậu ta dẫn cô ta về thành phố, ai ngờ cmn nhiều năm trôi qua như vậy, cô ta mới có thể theo cậu ta về thành phố.

Nếu không phải cô ta yêu cầu quyết liệt, Triển Minh Khang vẫn không muốn về thành phố, cậu ta cảm thấy sống ở nông thôn như hình với bóng rất tốt.

Trong lòng Châu Yến Yến rất giận, cô ta hận sắt không thành thép, lúc đầu sao cô ta lại mù mắt nhìn trúng một người đàn ông không có chí tiến thủ như vậy.

Nhưng Triển Minh Khang lại là người thâm tình nhất, đối xử tốt với cô ta nhất, không xa không rời trong đám thanh niên trí thức đó, ngoài không có chí tiến thủ, Triển Minh Khang không có khuyết điểm nào để bới móc.

Châu Yến Yến càng tập trung vào Triển Minh Khang, cô ta càng không nỡ thoát ra, khiến mình sa lầy vào vũng bùn, lúc đầu nghĩ một năm hai năm, chắc cậu ta sẽ dẫn mình về thành phố…bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi!

Năm 1980, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy ánh bình minh, bụng to lên, cùng Triển Minh Khang về thành phố, cô ta phải đòi lại toàn bộ những tổn thất trong nhiều năm qua.

“Kết hôn, chị muốn kết hôn một cách thật hoành tráng, Khang, tình cảm giữa chị với em bao nhiêu năm rồi? Chúng ta đã cùng trải qua bao nhiêu năm rồi, em không thể để chị bị người khác chê cười được.”

“Chị muốn ba món đồ mới lưu hành hiện nay, chị muốn tủ lạnh, máy giặt, chị muốn tivi!”

Châu Yến Yến mang thai, cô ta tuyệt không cam lòng mình cứ theo cậu ta về thành phố đơn giản như vậy, cứ gả đi như vậy, mẹ nó, Châu Yến Yến cô ta sắp bị chọc tức chết rồi.

Sau năm 78, nông dân đều có thể tự do rời khỏi đất đai, không hạn chế, cho dù không ai dẫn cô ta vào thành phố, cô ta cũng có thể tự vào, nhưng lại bởi vì Triển Minh Khang, cô ta vẫn ở nông thôn lay lắt hai năm.

Oán khí trong lòng Châu Yến Yến ai có thể hiểu được?

Cô ta không dám trút oán khí của mình lên người Triển Minh Khang, cô ta muốn đòi lại món nợ này từ chỗ cha mẹ Triển Minh Khang, con nợ cha trả, hợp tình hợp lẽ, không phải cha của Triển Minh Khang là cán bộ sao? Ông ta phải móc tiền ra mở cửa hàng cho Triển Minh Khang, cho hai vợ chồng họ sống cuộc sống tốt hơn!

“Chị của em đã mở quán trà, chúng ta phải bảo cha em bỏ tiền mở quán trà cho chúng ta!”

Châu Yến Yến quậy ở nhà họ Triển khiến nhà họ Triển không thể dàn xếp được, Triển Bác và Chu Kiều Dung vốn không chào đón đứa con dâu nông thôn quê mùa này, nhưng cô ta đang mang thai, Triển Minh Khang còn bày ra bộ dạng vô cùng thâm tình cảm động.

Triển Minh Khang cảm thấy ấm ức cho chị Yến Yến của cậu ta: “Chị Yến Yến đã sống cực khổ cùng con bao nhiêu năm ở nông thôn rồi, khó khăn lắm mới khổ tận cam lai, là con có lỗi với chị ấy…”

Châu Yến Yến đòi ba món mới làm sính lễ, cô ta còn yêu cầu tủ lạnh không phải loại một cửa bình thường, một cửa mới bốn năm trăm tệ, cô ta đòi tủ lạnh lớn hai cửa hai tầng, một nghìn năm trăm tệ; máy giặt thì sao, cô ta không thèm cái một hai trăm tệ, cô ta đòi máy giặt nhập khẩu bốn năm trăm tệ; còn tivi, vậy thì càng khỏi nói, cô ta đòi tivi nhập khẩu hơn một nghìn tệ!

Như vậy cộng lại, chỉ riêng ba món sính lễ này đã tốn ba nghìn tệ.

Chu Kiều Dung tức giận tới trợn trắng mắt, thầm nghĩ con đàn bà thối này thật sự dám sư tử gầm.

Ngoài ba nghìn tệ này, họ còn đòi mấy nghìn tệ để đầu tư mở quán trà, đây hoàn toàn là móc rỗng tiền tích lũy nhiều năm của hai vợ chồng Triển Bác.

Mới đầu Chu Kiều Dung tức giận, sau đó bà ta đảo mắt, nói với Triển Bác: “Tiểu Khang xuống nông thôn nhiều năm như vậy không dễ dàng, bây giờ nó sắp kết hôn, cso phải anh chị nó nên hỗ trợ một chút, mỗi đứa hỗ trợ tám trăm một nghìn tệ không, Bình Bình có tiền.”

Triển Bác nghĩ cũng phải, ông ta gọi điện thoại cho Triển Ngải Bình, lên tiếng đòi tiền cô: “Bây giờ em trai con kết hôn, có phải con nên bỏ ra chút tiền không.”

Triển Ngải Bình không quan tâm tới ông ta: “Tôi chỉ có một đứa em trai, kết hôn từ tám trăm năm trước rồi.”

“Sao con lại tuyệt tình như thế, con còn là người không?”

Triển Ngải Bình nói: “Mẹ tôi mới hi sinh bao lâu, ông đã cưới mẹ kế, ông có còn là người không?”

“Con con con con…” Triển Bác giống như bị vách áo cho người ta xem lưng, lõa lồ mặc cho người ta chê cười, câu nói này của con gái ruột đã hoàn toàn xé rách tất cả.

“Con có nhận người cha này nữa không?”

“Cười chết mất, Triển Bác, ông nên hỏi, ‘từ khi nào con đã không nhận người cha này rồi’.” Triển Ngải Bình nói: “Nói cho ông biết, tôi và Minh Chiêu đã sớm không coi ông là cha nữa rồi, ông cũng coi như không có hai đứa con như chúng tôi đi, nếu không phải nghĩ trước đây A Chiêu vẫn chưa kết hôn, làm khó coi quá sẽ ảnh hưởng công việc và việc kết hôn của nó. Bây giờ nó đã kết hôn, cũng làm cha rồi, còn thi đỗ đại học, nói thật, có người cha như ông hay không chúng tôi cũng không sao cả.”

Triển Ngải Bình cười lạnh vài tiếng: “Nói thật, có thể giữ liên lạc với ông tới tận bây giờ, tôi là muốn xem xem nhà họ Triển mấy người còn có thể thảm cỡ nào.”

“Bây giờ tôi biết Triển Minh Khang đã tìm cho ông một đứa con dâu xui xẻo, vậy tôi vui lắm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment