Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 687 - Chương 687. Cánh Gà Coca 1

Chương 687. Cánh gà coca 1 Chương 687. Cánh gà coca 1

Cao Kinh Mai cầm mấy két coca cola tặng cho nhà họ Cố, Triển Ngải Bình nhận một két, nói: “Không cần nhiều như vậy đâu, cảm ơn, bọn trẻ cũng không uống hết nhiều như thế.”

Một két có hai mươi tư chai, một chai năm hào, cũng mười mấy tệ rồi.

“Còn gì nữa, ba đứa con nhà cô cũng không uống hết nhiều như thế. Nhà tôi chỉ có Tiểu Trình, quỷ biếtl lão Lục kiếm đâu ra một xe lớn, anh ấy nói thứ này mới lạ, mua nhiều cho bọn trẻ một chút, cũng mấy trăm tới ngàn chai, nói tôi cầm đi cho cũng được…” Cao Kinh Mai rất đau đầu, nhiều như thế, nhà cô ấy cũng không uống hết, hơn nữa cô ấy cũng không thích mùi vị của coca cola này lắm, Lục Trình thì thích uống, nhưng một ngày cậu bé cũng không uống được bao nhiêu chai.

Cao Kinh Mai mắng chồng mình: “Bình Bình, cô nói anh ấy làm cha kiểu gì, trước đây Tiểu Trình từng nói muốn uống, cho dù muốn uống cũng không nên mua nhiều như vậy, anh ấy coi con trai mình là lợn sao?”

Có thể Lục Trình từng nhắc muốn uống nước có ga coca cola mới lạ trong điện thoại, hiếm khi Lục Minh nghe thấy con trai muốn uống gì, cộng thêm lại kiếm được chút tiền, vội vàng phát huy tình cha nóng hừng hực của anh ấy.

Con thích uống coca, cha mua cho con một xe, coca bán lẻ năm hào một chai, giá sỉ đoán chừng sẽ rẻ hơn, mua cả một xe, giá tiền cũng sẽ không cao lắm.

Về điểm này, Lục Trình hơi giống cha cậu bé, ví dụ cậu bé từng tặng cho Cố Viện ba mươi chiếc khăn tay.

Đàn ông nhà họ Lục luôn muốn số lượng.

Triển Ngải Bình: “…”

Cao Kinh Mai nói: “Làm tôi cũng khó tặng ra ngoài, quá nhiều, Tiểu Triển, tôi muốn bỏ xe coca đó ở trong quán trà dầu của cô bán, không thể lãng phí được.”

“Được đó.” Triển Ngải Bình đồng ý: “Bán bao nhiêu tiền?”

Cao Kinh Mai khoanh tay: “Thế này thì phiền rồi, bán năm hào lỗ vốn, nếu bán đắt một chút, có hiềm nghi đầu cơ trục lợi, cô nói xem? Tiểu Triển, cô cho ý kiến đi.”

Ở thành phố lớn, giá bình thường của coca cola là năm hào một chai, mà lô coca này của cô ấy vận chuyển tới bán năm hào, hơi lỗ, giá hữu nghị thì không xứng đáng, làm kinh doanh lỗ vốn.

Nhưng nếu tăng giá, có hiềm nghi đầu cơ trục lợi mua đi bán lại, có nguy hiểm nhất định, cô ấy còn là cán bộ, khinh thường làm những việc này. Tuy bây giờ đã mở cửa kinh tế cá thể nhưng vẫn đánh tội đầu cơ trục lợi, đặc biệt là bán đồ giá cao.

Triển Ngải Bình trầm ngâm một lúc, cô nghĩ ra một cách: “Tôi có cách, nói không chừng còn có thể giúp cô kiếm được mấy trăm tệ.”

Cao Kinh Mai kinh ngạc nói: “Cô muốn làm gì? Bán giá cao sao?”

Triển Ngải Bình chớp mắt: “Coca này khó bán, nhưng chúng ta có thể bán đồ ăn coca, sườn om coca, khoai tây rim coca, cánh gà om coca cô từng ăn chưa?”

Cao Kinh Mai vô cùng kinh khủng trừng to mắt: “Cô đang nói cái quỷ gì vậy?”

Sườn om coca? Khoai tây rim coca? Cánh gà om coca? Nghe có vẻ vô cùng đáng sợ và khó tin, dùng coca nấu ăn?

Cao Kinh Mai nói: “Coca này tôi uống vào cảm thấy có vị thuốc, giống như là trung dược, còn có thể lấy ra nấu ăn? Giống như là siro ho, vừa ngọt lại có hơi đắng, phi phi phi, cô không biết, trước đây mở một chai ra, qua một thời gian đã trở nên rất khó uống, cũng chỉ có số bọt khí đó là thú vị…”

“Nếu lấy ra nấu ăn, nấu thành thế nào đây chứ?”

Triển Ngải Bình nói: “Thử chút không phải biết liền sao, trước đây tôi từng thử, mùi vị không tồi, cô chưa từng ăn sườn om coca, vậy cô từng ăn sườn chua ngọt rồi chứ? Coca ngọt, gần giống như chua ngọt, càng dễ lên màu.”

Nghe nói năm xưa cánh gà coca được sáng tạo ra là vì dễ dàng lên màu.

Cao Kinh Mai lắc đầu: “Tôi không ăn thứ này, cũng chỉ có những người học trung y như cô nghĩ ra được những thứ này, quá đáng sợ.”

“Nói về đáng sợ vẫn là những người hoạt động trong y học như các cô đáng sợ.”

Triển Ngải Bình nói: “Hay là hôm nay cô dẫn Tiểu Trình tới nhà tôi ăn cơm, tôi bảo lão Cố trổ tài cho cô xem, tôi hướng dẫn anh ấy chế biến gà coca, khoai tây coca…

“Là chị em tốt cô phải tới, nếu không cô phải thừa nhận cô tốt nghiệp trường pháo binh nhưng lại nhát gan.”

Cao Kinh Mai: “Được thôi, vậy tôi liều mình cùng quân tử, món cô tự nấu, cô cũng phải ăn!”

Chạng vạng, Triển Ngải Bình mua sẵn nguyên liệu, cô còn chuẩn bị coca, chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu lão Cố, Triển Ngải Bình nhìn đồng hồ trong nhà, đợi Cố Thịnh về nhà, Cao Kinh Mai đã dẫn con tới rồi.

Cao Kinh Mai và bốn đứa trẻ ngồi trong phòng khách xem tivi, họ bổ một quả dưa hấu lạnh.

“Tiểu Triển, tới ăn dưa hấu.”

Triển Ngải Bình ngồi trên sô pha ăn dưa hấu cùng bọn họ, dưa hấu bỏ trong tủ lạnh một buổi quả nhiên cực kỳ ngon, vào hè giá của dưa hấu cực kỳ thực tế, rất rẻ, nhà nào cũng có thể ăn được, bởi vì đã hạn chế giá của mỗi cân dưa hấu.

Triển Ngải Bình ăn dưa hấu, nghĩ cũng có thể làm ít đồ ngọt liên quan tới dưa hấu bán trong quán trà dầu.

Lúc Cố Thịnh về nhà, vừa nhìn thấy một nhóm người ăn dưa hấu, anh còn chưa ăn được một miếng, Triển Ngải Bình đã kéo anh vào trong bếp nấu ăn.

Cố Thịnh: “??? Vợ à, em xem anh cả người đầy mồ hôi thế này, anh đi tắm trước!”

Triển Ngải Bình nói: “Đợi lát nữa nấu ăn lại ngập mùi dầu khói, anh nấu trước rồi tính.”

Cố Thịnh: “…”

Bình Luận (0)
Comment