Thẩm Lệ Thanh: "Tôi thích tốc độ phóng như bay của chiếc xe này!"
Tuy rằng vào lúc này xe hơi bình thường không nhanh, chiếc xe mà các cô luyện tập lại là chiếc xe nát trong đống xe nát, nhưng có là chiếc xe nát cũng nhanh hơn xe đạp, xe đạp cũng chỉ có mười mấy km một giờ, mà chiếc xe hơi này dù cho không lái tới vận tốc năm mươi, sáu mươi km, lái hai mươi, ba mươi km một tiếng, cũng rất thoải mái.
Mở cửa xe, cơn gió từ phương xa thổi vào, sung sướng giống như thần tiên.
Ba người chị dâu La Thẩm Lệ Thanh, Triển Ngải Bình bắt đầu lái học xe, Cao Kinh Mai cũng muốn tham gia, nhưng làm sao thì cô ấy cũng không thi được giấy phép lái xe, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn ba người các cô líu ra líu ríu thảo luận về lái xe.
Cao Kinh Mai nói: "Lái xe gì, chúng ta chơi mạt chược đi."
"Chúng ta vừa chơi mạt chược vừa tán gẫu lái xe thế nào."
Cao Kinh Mai: "…" Tức chết đi được.
Mấy cô gái học lái xe rất vui vẻ, Vương Hữu Lý thì có đổ mồ hôi lạnh giàn giụa, anh ta chính mắt thấy quá trình vợ mình học lái xe, anh ấy vô cùng lo lắng: "Sau này tôi ngồi xe vợ tôi lái thì có thể đụng trúng cây hay không?"
Cố Thịnh nhíu mày: "Anh lo lắng nhiều thế, có xe ngồi còn không tốt à?"
Vương Hữu Lý lạnh lùng: "Đó là do cậu chó ngáp phải ruồi, tôi bị mấy tên lính làm tài xế hố nhiều rồi."
Cố Thịnh nói: "Lòng của phụ nữ tinh tế, lái xe lại càng không dễ xảy ra chuyện."
Vương Hữu Lý: "Tôi sợ cô ấy xằng bậy."
Cố Thịnh cười: "Anh có gì phải lo lắng, chuyện vợ anh lái xe là chuyện tương lai, nhà tôi đã thảo luận mua xe rồi."
Vương Hữu Lý ha ha một tiếng: "Ngồi xe vợ cậu lái mà cậu cũng rất tự hào nhỉ?"
Cố Thịnh: "Lái đến đường nhỏ không người, thì là tôi lái."
Vương Hữu Lý: "..."
"Thực ra ngày thường cậu cũng có thể thương lượng với mấy cậu tài tế, cứ nói cậu muốn lái xe thử, cũng không cần phải tự mình mua xe, cậu muốn lái cứ lái, cũng không phải không thể lái."
Cố Thịnh: "Tôi không cần mặt mũi sao?"
Còn lén thương lượng với người ta có thể lái xe hay không, mặt mũi để ở đâu.
Vương Hữu Lý: "..."
Ở trước mặt vợ mình thì có thể không cần mặt mũi sao.
*
Theo quy định đi hết thủ tục, lẽ ra Triển Ngải Bình có thể thuận lợi lấy được bằng lái, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ được phân phối xe vì nhu cầu sản xuất.
Cuối năm, một căn nhà khác của gia đình cũng đã xây xong, dự định năm sau trang hoàng, không vội trang trí, vì vẫn còn chỗ ở.
Bên này nhà xây xong, bên kia một khách sạn nhỏ hai ba bốn tầng bên trạm xe lửa cũng sắp khai trương, bởi vì khách sạn Mô Ngư mở ở bên cạnh trạm xe lửa, hơn nữa Triển Ngải Bình cũng không đầu tư quá nhiều tiền, chảng qua là mở khách sạn giá rẻ, chỉ đầu tư giường chiếu, cô lại thêm một hai trăm cái nệm.
Toàn bộ nhà nghỉ không đầu tư lớn, loại phòng chia thành bốn loại, một loại là 5 hào một buổi tối, loại này là ở ghép, một phòng lớn, bên trong đều là giường, có nhà vệ sinh công cộng; tốt hơn một chút có giá một đồng tiền, phòng lại nhỏ hơn, tuy rằng bên trong nhiều giường, thế nhưng có một cái ti vi trắng đen; tốt hơn chút nữa chính là ba đồng tiền, tốt nhất là mười lăm đồng tiền một buổi tối, mười lăm đồng được phòng đơn, có nhà vệ sinh riêng, cũng có TV, thế nhưng không có mấy phòng.
Vào lúc này giá khách sạn bình thường thấp nhất cũng phải ba đồng tiền một buổi tối, điều kiện vật chất của khách sạn tốt hơn một chút, bên trong có bồn tắm tủ giường ghế sô pha, đồng chí Tiểu Triển không có quá nhiều tiền đầu tư những thứ này, hơn nữa ở bên cạnh trạm xe lửa, không cần quá tốt.
Sợ nhiều người hỗn loạn, Triển Ngải Bình tuyển bốn quân nhân xuất ngũ trông giữ khách sạn giúp mình, người đứng đầu tên là Trần Vinh.
Căn phòng 5 hào một buổi tối, không lo không ai ở, hầu như mỗi ngày đều ở đầy, rẻ như vậy, còn để ý gì chứ?
Triển Ngải Bình mua không ít máy giặt, tuy rằng những điều kiện khác không thỏa mãn được, thế nhưng việc khử trùng vệ sinh cơ bản phải qua ải.
Triển Ngải Bình căn dặn Trần Vinh: "Nhất định phải giữ vệ sinh, khử trùng định, dọn dẹp sạch sẽ không thể lười biếng, không thể kéo dài công việc, làm tốt có tiền thưởng…"
Hiện tại rất nhiều nhân viên khách sạn đều kéo dài công việc, một người quét dọn, một người lau cửa sổ, làm xong thì lười biếng… Không chỉ có khách sạn, rất nhiều nhà xưởng cũng như thế, bởi vì sẽ không bị đuổi việc, không có sợ hãi, hiệu suất hạ thấp.
Bây giờ xí nghiệp nhà nước cải cách, đều cần hiệu suất, chất lượng, thưởng phạt nghiêm minh, rất nhiều người đã nhận thức được vấn đề của nhà xưởng quốc doanh, trước đây nhà xưởng quốc doanh rất dễ sản xuất ra lượng lớn sản phẩm lỗi, đó là bởi vì hàng lỗi có thể được công nhân mua với giá rẻ, điều này sẽ dẫn đến công nhân cố ý sản xuất hàng lỗi, chất lượng sản xuất có thể tưởng tượng được.