“Cô giáo Triển, cô nói sau này liệu có quay trở lại như trước đây không?”
Triển Ngải Bình lắc đầu: “Không đâu.”
Giáo viên Viên: “Tôi hơi lo, cô giáo Triển cô không lo sao?”
Triển Ngải Bình nói: “Tôi một không có trốn thuế thiếu thuế, hai không mua đi bán lại, kinh doanh hợp pháp, sợ cái gì?”
“Chúng ta cũng đóng cửa đi, đừng mở cửa hàng này nữa, cô xem mấy hôm nay, trên báo đều nói những chuyện này, rất nhiều người bỏ công xưởng, chúng ta cũng bỏ đi, sau này an ổn làm giáo viên sống qua ngày.”
Cô giáo Viên đóng cửa tiệm, cô ta cũng thường chú ý tới động hướng của Triển Ngải Bình, tuy cô ta đóng cửa hàng, hủy bỏ giấy phép kinh doanh, nhưng cô ta cũng không cam tâm tình nguyện.
Hôm nay, cô ta rất gấp gáp tới tìm Triển Ngải Bình: “Cô giáo Triển, cô bị người ta tố cáo rồi.”
“Bây giờ phía trên yêu cầu nghiêm, đang thanh trà, người có đơn vị không thể làm kinh doanh riêng.”
Triển Ngải Bình được chủ nhiệm Nghiêm mời tới uống trà: “Chỉ có ba lựa chọn, một là ngoan ngoãn ở lại trường, đừng làm gì hết; hai là dừng lương lưu chức; ba là cô từ chức đi kinh doanh.”
Triển Ngải Bình: “Tôi biết rồi.”
Gương mặt của chủ nhiệm Nghiêm rất hiền từ: “Các học sinh ở trường đều rất thích tiết của cô, không có học sinh nào muốn cô đi, cô là một giáo viên tốt…đương nhiên, tôi biết bảo cô từ bỏ, chắc chắn cô không cam tâm, bên trường có thể làm dừng lương lưu chức cho cô ba năm, chỉ cần cô nghĩ kỹ muốn quay lại, cô có thể quay lại.”
Triển Ngải Bình đã sớm quyết định xong rồi: “Chủ nhiệm, tôi định từ chức.”
Lúc này từ bỏ bát cơm sắt không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng cũng phải thận trọng làm việc, bởi vì những năm nay biến hóa quá lớn, nói không chừng tương lai lại sẽ quay về lúc kinh tế kế hoạch, mất đi bát cơm sắt thì tiêu.
Chủ nhiệm Nghiêm kinh ngạc: “Cô thật sự muốn từ chức?”
Triển Ngải Bình gật đầu.
Cô đã muốn từ chức không làm nữa từ lâu rồi, có lẽ lúc còn trẻ cô từng có cảm xúc mãnh liệt, muốn phát triển ở cương vị, nhưng, kiếp trước trải qua mấy chục năm sống không ràng buộc, trong lòng Triển Ngải Bình không thích cuộc sống mỗi ngày quét thẻ đi làm lắm.
Cô muốn làm một người tự do hơn, không muốn trên đầu bị đè hết lãnh đạo này tới lãnh đạo khác.
Bây giờ đã cho mở phòng khám tư nhân, là một bác sĩ, cô thích mở phòng khám trung y tư nhân hơn, sống cuộc sống không ràng buộc đi làm.
Triển Ngải Bình từ chức, cô về nhà cao giọng tuyên bố với Cố Thịnh: “Vợ anh quyết định từ nay nghỉ hưu.”
Bây giờ nghỉ ngơi một năm, năm 90 rồi mở phòng khám trung y.
Sau này mình làm chủ, mỗi ngày ngủ tới khi tự thức dậy, muốn làm gì thì làm nấy.
Cố Thịnh: “…”
Triển Ngải Bình trêu đùa nói: “Ai đó còn hơn hai mươi năm, anh từ từ trải qua đi, ngưỡng mộ chết anh.”
Cố Thịnh bật cười: “Anh rất ngưỡng mộ.”
Triển Ngải Bình liếc mắt: “Nghe ra không hề thành thật chút nào.”
Không cần sau khi đi làm, Triển Ngải Bình đã sống cuộc sống của “người tự do” vui vẻ rất nhiều người, không làm việc khiến người ta vui vẻ, cộng thêm các con cũng lớn rồi, Tiểu Miên Hoa cũng phải đợi mấy năm mới thi đại học, cô bây giờ vô ưu vô lo.
Đồng chí Tiểu Triển thích nghệ thuật cắm hoa, cô còn đi câu cá, càng có lòng thảnh thơi hun đúc tình cảm, kéo Cố Thịnh nhảy giao lưu trong nhà.
“Tiểu Thang Viên nhà chúng ta có thiên phú nhảy múa như thế, điều này chứng tỏ mẹ của nó cũng có chút thiên phú vũ đạo.” Trước đây Triển Ngải Bình rất ngưỡng mộ những người biết nghệ thuật biết tài nghệ, bây giờ cô được như ý nguyện sinh ra hai cô con gái biết hát giỏi múa, cô bắt đầu cảm thấy có lẽ mình cũng có thể cứu vớt một chút.
Ngũ âm bất toàn, hát lạc tông thật sự không cứu nổi, nhưng nhảy vài điệu đại chúng đơn giản, chắc không phải là thử thách khó hoàn thành.
Thế là đại sảnh lầu một nhà họ được sửa thành nơi múa giao lưu, còn đầy đủ thiết bị âm hưởng vô cùng tốt, thỏa đáng là học sinh kém nhiều dụng cụ học tập.
Tòa nhà riêng, ở nhà nhảy disco không lo quấy rầy người dân, Cố Thịnh rảnh rỗi sẽ ở nhà nhảy cùng vợ mình.
Lúc nhỏ, hai người họ đánh nhau rất ăn ý, lúc này nhảy múa cũng rất ăn khớp, ít nhất không giẫm chân của đối phương, kỹ năng tránh né tròn điểm.
Nhảy mệt sẽ ôm nhau tình chàng ý thiếp, hoặc tiến xa hơn, cực kỳ vui sướng cả người.
Sợ anh hư, Triển Ngải Bình rảnh rỗi sẽ ở nhà nấu súp, nấu chút thuốc, bồi bổ thân thể cho hai người, hai vợ chồng còn cùng nhau tập thể dục, bốn trăm mét chướng ngại thì thôi, sà đơn sà kép cũng thôi, chạng vạng hai vợ chồng cùng chạy năm cây số, luyện chống đẩy, nâng tạ, Cố Thịnh giữ vóc dáng lúc còn trẻ, cơ bắp ngày càng rõ rệt, đồng chí Tiểu Triển cũng luyện ra đường cong, cơ bắp chắc khỏe, một đôi chân dài vừa thẳng vừa mảnh khảnh.