Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 744 - Chương 744. Cọp Con 1

Chương 744. Cọp con 1 Chương 744. Cọp con 1

Năm 97, một cuộc thi quân sự nước ngoài, Lục Trình là đại đội trưởng dẫn người tham gia thi đấu, ngoài ba thành viên của tiểu đội đặc biệt của cậu ấy, còn lại đều là người xuất sắc do các quân khu lớn lựa chọn ra.

“Đội trưởng, nghe nói đội y tế đi theo lần này rất xinh đẹp, trong đó có một người cực kỳ xinh đẹp!”

“Vãi, đám quỷ lão đó cũng tới hỏi thăm tên của cô ấy.”

Người nói chuyện với Lục Trình là một người đàn ông cao 1m73, tên là Tôn Kim Quế, không cao, tên nữ tính hóa, nhưng tuyệt đối không thể coi thường cậu ta, anh ta là top 3 đánh đấm trong rất nhiều trận đấu lớn, người có chút dở hơi, thi thoảng quá khích.

Lục Trình không có hứng thú gì với nhân viên y tế xinh đẹp mà cậu ta nhắc tới, cho tới khi cậu ấy nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đeo băng đô chữ thập trên tay.

Cố Viện mặt không cảm xúc, vô cùng bình thản nói: “Đội trưởng Cẩu chào anh, em cũng tới tham gia cuộc thi.”

Tôn Kim Quế: “Đội trưởng Cẩu? Đội trưởng của chúng tôi không phải họ Cẩu.”

Cố Viện: “Trước khi anh ấy nhập ngũ tên là ‘Cẩu Trứ’, tôi quen anh ấy.”

Tôn Kim Quế trừng to mắt: “???Vậy sao?”

Cậu ta lại biết được bí mật lớn của đội trưởng?

“Đội trưởng Cẩu, anh nói có phải không?”

Lục Trình không nói chuyện, cũng không phản bác lời cô ấy.

Trong quá trình thi đấu, Cố Viện không nói thêm một câu nào với cậu ấy, cho tới khi kết thúc, chụp ảnh, cô nhìn bức ảnh trong tay, nghĩ tới mấy bức ảnh chụp chung khi còn bé mà cô ấy đã nhìn thấy ở chỗ cha mẹ.

Ảnh trước đây là ảnh đen trắng, bây giờ đều là ảnh màu, rất đẹp.

Trước khi đi, Lục Trình cho cô một cái hộp, Cố Viện mở ra nhìn, phát hiện bên trong có rất nhiều khăn tay nhỏ, Cố Viện: “…”

Cô ấy nhịn xuống kích động muốn mắng người, kiên nhẫn đếm có mấy cái, cô ấy nghĩ nếu cô ấy đếm rõ, sau này mua số lượng khăn tay gấp trăm lần đập chết cậu ấy.

Lúc cô ấy đếm tới cái thứ năm, đột nhiên bị một thứ sáng lấp lánh thu hút, đó là một chiếc nhẫn kim cương màu bạc, kim cương bên trên rất to, kim cương giống như trứng chim bồ câu, được giấu trong đống khăn tay này giống như bị vứt rác.

Cố Viện đeo nhẫn kim cương lên tay, cố ý hỏi cậu ấy: “Anh muốn em giúp anh đi cầu hôn cô gái nào sao? Không phải anh nói không kết hôn sao?”

“Ừm.” Lục Trình gật đầu: “Thay đổi ý rồi.”

“Em giúp anh cầu hôn cô ấy đi, anh sợ cô ấy không đồng ý.”

Cố Viện: “…”

Lúc này Lục Trình đột nhiên nắm lấy tay của cô, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô ấy, Cố Viện giãy giụa muốn rút tay ra, lại phát hiện mình không giãy giụa khỏi sự giam cầm của người đàn ông giống như gấu chó trước mặt.

Đeo nhẫn kim cương lên tay cô.

Lục Trình: “Anh nghe nói đeo nhẫn kim cương lên chính là đồng ý cầu hôn rồi.”

Cố Viện: “Anh, anh đây là logic của cường đạo!”

“Quỳ đâu? Hoa hồng đâu? Bong bóng đâu? Anh không có gì hết, anh cầu hôn cái gì?”

Cố Viện hung hăng trừng cậu ấy, nhìn nhẫn kim cương trong tay, trong lòng cô giận, hơn hết là xấu hổ, còn có chút ngọt ngào.

Vừa nãy lúc Lục Trình tặng khăn tay cho cô, thực ra cô có hơi ngại, trong nhiều năm như vậy, khăn tay năm xưa Lục Trình tặng cho cô đã bị cô dùng hết rồi.

Bây giờ những khăn tay gói nhẫn kim cương này, cô nhất định sẽ giữ lại.

Lục Trình: “Em lấy xuống, anh làm lại.”

Cố Viện trực tiếp đáp cậu ấy một cái, lưu lại giấu chân của mình trên giày tác chiến màu đen của cậu ấy: “Đeo vào rồi còn lấy xuống, anh có phải là đàn ông không?”

Cô hung dữ nói: “Mua một chiếc nhẫn kim cương khác!”

Lục Trình cẩn thận dè dặt nói: “Sau khi lần này kết thúc, anh có kỳ nghỉ nửa năm, em muốn cầu hôn như thế nào cũng được.”

Lần này Cố Viện vui rồi, thầm nghĩ lần này nhất định phải giày vò anh.

Lục Trình cực kỳ chân chất: “Anh còn mua mười chiếc nhẫn kim cương, cho em hết, mỗi ngày cho em một chiếc.”

Đồng chí Tiểu Lục cũng không ngờ lần đầu tiên đã thành công, chiếc nhẫn kim cương giấu trong khăn tay này chỉ là lính trinh sát, lỡ như Cố Viện chưa chắc lật ra xem, nhẫn kim cương thứ hai sẽ tiếp tục xuất mã.

Đàn ông nhà họ Lục, từ lúc bắt đầu đã quyết đi nhập sỉ.

Cố Viện: “…”

“Anh…mẹ em nói sau này nhẫn kim cương không đáng tiền.”

Lục Trình nói: “Mấy năm qua anh kiếm được không ít tiền, đưa cho em hết.”

Cố Viện không khách sáo nói: “Đưa hết toàn bộ tích lũy của anh cho em, cha em nói sau khi kết hôn, vợ quản tiền.”

Lục Trình gật đầu, cậu ấy ngoan ngoãn giao sản nghiệp của mình lên, cậu ấy không chỉ có tiền tiết kiệm, còn đứng tên không ít tài sản, có một số là cậu ấy tự mua, có một số là cha mẹ để lại cho cậu ấy, là con một, ông ngoại còn là nhân vật từng xuất hiện trên sách lịch sử, từ nhỏ cậu ấy chưa từng phiền não vì tiền.

Bình Luận (0)
Comment