Một cô gái tên Lục Nhạc Dao sinh năm 1998, cô còn có một người anh trai sinh đôi, Lục Thừa Khải, người anh trai này của cô, từ nhỏ chính là một hỗn thế ma vương lên nóc nhà dỡ ngói, chuyện gì cũng dám làm.
Ông ngoại của cô là Cố Thịnh, một nhân vật lớn, đương nhiên, nhân vật lớn trong nhà cô còn rất nhiều, người có danh khí và không có danh khí rất rất nhiều, ví dụ bà ngoại của cô, Triển Ngải Bình, là một bác sĩ trung y vang danh gần xa, đừng vì bà là một bác sĩ trung y mà tưởng tượng bà là một bà ngoại rất quê mùa rất bảo thủ, tuyệt đối là hiểu lầm, rất lâu trước đây, bà ngoại cô đã viết một bài văn “Một ngày ở năm 2015 của tôi”, lúc Lục Nhạc Dao học tiểu học, nó thật sự được chuyển lên màn ảnh lớn.
Bạn nhỏ trong cả lớp đều đi xem bộ phim khoa học viễn tưởng này.
Lục Nhạc Dao vô cùng tự hào: “Đây là tác phẩm do bà ngoại tớ viết!”
Bà ngoại cô không chỉ là một nữ thiên tài biết y thuật, tác giả lớn, bà còn là một đại mỹ nhân, cho dù đã già đi, trên người bà vẫn mang theo bóng dáng của mỹ nhân.
Lần trước Lục Nhạc Dao tới dược đường trung y của bà ngoại, lại nghe thấy một thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp gọi bà ngoại Triển Ngải Bình của cô: “Chị.”
Quả thật bà ngoại của cô chăm sóc da rất trẻ, nhưng cũng không khoa trương tới mức này.
Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, tâm thái lại rất trẻ, thích nghe người ta khen bà trẻ trung xinh đẹp nhất, tóc của bà cũng đen óng, giống như bà nội của các dân tộc thiểu số đó, rất chú trọng dưỡng tóc.
Vì vậy, ông ngoại Cố Thịnh thầm xoa tay kiến nghị: “Bớt phí công sức vào những việc đó đi, bây giờ em là bác sĩ trung y có tuổi, dáng vẻ của bác sĩ trung y có tuổi là đồng nhan hạc phát, tóc bạc trắng, da mịn màng, mau nhuộm trắng tóc của em đi.”
Bà ngoại Triển Ngải Bình kiên quyết không đồng ý.
Bà càng già càng thích sửa soạn, còn mang giày cao gót, váy bó người, tôn lên vòng eo mảnh khảnh…Mỗi lần tới lúc này, ông ngoại rất sốt ruột, ông sợ lão già khác thích vợ của ông.
Khiến ông ngoại cô cũng thích ăn diện, vừa ra ngoài bạn học của cô đều khen ông ngoại cô là một người ông đẹp trai.
Vì vậy, Lục Nhạc Dao cực kỳ ngưỡng mộ đố kỵ, tại sao anh trai giống ông ngoại, cô không thể giống bà ngoại chứ?
Bà ngoại ông ngoại là tình yêu thanh mai trúc mã, ba mẹ của cô cũng vậy, nhưng Lục Nhạc Dao chưa từng ngưỡng mộ tình yêu thanh mai trúc mã này, cô cảm thấy tình yêu của dì út Cố Miên thú vị nhất.
Dì út luôn so sánh với mẹ Cố Viện của cô, hai chị em ganh đua thành gió, nghe nói để tìm kiếm tình yêu, dì út đã làm ra một chuyện chủ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Dì út muốn tìm một tình yêu không hòa lẫn dục vọng vật chất khác, có một ngày, dì ấy nhìn trúng một anh cảnh sát giao thông đẹp trai bên đường, cũng tức là dượng út tương lai của cô. Dượng út này chỉ là một cảnh sát giao thông bình thường, còn nhỏ tuổi hơn dì út của cô, dáng người cực kỳ đẹp, mặt đẹp, chân cũng rất dài.
Dì út muốn hẹn hò với dượng ấy, thế là dì út xinh đẹp chỉnh tóc mái, đeo mắt kính gọng đen, giả trang thành một tác giả sa cơ, đi tiếp xúc với anh cảnh sát giao thông đẹp trai trẻ trung tận tụy trong công việc này.
Rất nhanh, họ đã rơi vào lưới tình, sống trong căn nhà thuê, ngày nào cũng phiền não vì cơm cháo gạo tiền, nhưng dì út đã sống rất vui vẻ, ngày nào cũng cầm máy tính ghi sổ.
Là một tác giả sa cơ, dì ấy viết tình yêu buồn miên man, nhưng không ai đọc tiểu thuyết do dì ấy viết, chỉ có bạn trai của dì ấy luôn ủng hộ dì ấy, khích lệ dì ấy cố gắng vì giấc mơ.
Thậm chí có một ngày, lại có công ty giải trí tìm tới, nói muốn đầu tư sách do dì út viết, muốn quay thành phim truyền hình.
Khi đó dì út cảm thấy không đúng.
Dựa vào đâu cái thứ dì ấy viết lủng củng thế này cũng có thể quay thành phim truyền hình?
Tới lúc này, dượng út sau này của cô ngửa bài, dượng ấy không phải là một cảnh sát giao thông bình thường, trước đây dượng ấy là thành viên trong đại đội trinh sát hình sự, từ nhỏ dượng ấy đã có một giấc mơ làm cảnh sát, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là dượng ấy là con trai của ông chủ nào đó, nhà dượng ấy thật sự làm lĩnh vực giải trí, mẹ của dượng ấy là một nhân vật lớn danh tiếng vang vọng.
Bởi vì không muốn về nhà kế thừa gia nghiệp, cho nên bị mẹ ép ra khỏi đại đội trinh sát hình sự, nhưng dượng ấy cũng không cam lòng nhận thua, chống đối nên đi làm cảnh sát giao thông.
Nhưng dượng ấy nhìn thấy bạn gái vì giấc mơ viết văn của mình mà cố gắng như thế, dượng ấy cảm động, cảm thấy giấc mơ của hai người họ, ít nhất phải thực hiện được một cái, thế là dượng ấy muốn về nhà kế thừa gia nghiệp, dượng ấy muốn đầu tư cho kịch bản của bạn gái quay phim.
Khi đó dì út Cố Miên của cô đều cảm thấy toàn thân bất ổn.
“???”