Tháng ba đầu năm 2002, chính là lúc mới ấm áp vẫn còn lạnh, Cố Miên 26 tuổi đứng ven đường, nhìn đường cái qua lại không dứt, trong lòng hơi ưu tư, lúc này cô ấy để mái tóc ngố dày, đeo mắt kính gọng đen, cha lại dung nhan xinh đẹp, rất ít người có thể nhận ra cô ấy là một ca sĩ có chút danh tiếng.
Cô ấy từng biểu diễn ở các nơi trong nước, từng diễn mấy bài hát đầu phim và cuối phim của phim truyền hình hàng đầu, phố lớn ngõ nhỏ có không ít cửa hàng phát bài cô ấy hát.
Năm ngoái, cô ấy đã trải qua một trận tai nạn xe khốc liệt, bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý, Cố Miên nói với người nhà, cô ấy muốn nghỉ ngơi một quãng thời gian, người trong nhà ủng hộ cô ấy, bảo cô ấy đến mỗi thành phố du lịch giải sầu.
Cố Miên bắt đầu sống một mình, lựa chọn một thành phố mà mình thích, ở nơi đó một hai tháng, cô ấy cũng không lo không có chỗ ở, ở khách sạn của mẹ mình, còn có bảo tiêu theo cô ấy.
Gần đây cô ấy mê mẩn xem tiểu thuyết, từ lúc trước sau khi phim xuyên không nổi tiếng, Cố Miên bắt đầu thích tiểu thuyết về để tài xuyên không, cô ấy không chỉ thích xem tiểu thuyết, cô ấy còn tràn đầy phấn khởi dự định viết một quyển truyện.
Cố Miên hào hứng hăng hái nói với người trong nhà: "Con muốn viết tiểu thuyết!"
Cố Viện: "Ủng hộ."
Triển Ngải Bình: "ủNg hộ."
Người cha làm người ta ghét nhất trên đời: "… Miễn cưỡng ủng hộ."
Cố Miên: "Ủng hộ thì ủng hộ, cái gì gọi là miễn cưỡng ủng hộ? Mẹ con có thể làm tác giả lớn, con cũng có thể làm tác giả lớn, mọi người chờ đó, đến lúc đó con lấy ra một tác phẩm lớn hù chết mọi người!"
Cố Sâm: "Ủng hộ."
Cố Miên: "Anh, anh với chị dâu có thể khai phá tác phẩm em viết thành game online!"
Anh cả Cố Miên làm nghề liên quan tới máy tính, cậu tự mở một công ty, lúc bắt đầu tạo phần mềm ở trong nước, đại diện tiêu thụ laptop, lại tới tự mình sáng lập nhãn hiệu laptop, sau này công ty kinh doanh liên quan đến Email, phòng trò chuyện trên mạng, diễn đàn… Cùng với game online sốt dẻo nhất hiện nay.
Cố Sâm: "… Miễn cưỡng ủng hộ."
Cố Miên: "Đàn ông nhà họ Cố Gia thật không thú vị, chờ bị tác phẩm lớn của em làm kinh diễm đi!"
Đưa ra một lời hứa táo bạo xong, Cố Miên bắt đầu chuẩn bị viết tiểu thuyết của mình, thế nhưng cô ấy viết ba chương, đã vò đầu bứt tai không viết nổi nữa, cô ấy đi ra cửa giải sầu, vừa hy vọng có thể gặp gỡ một tình yêu lãng mạn.
Cố Miên rất muốn yêu đương một lần, từ nhỏ đến lớn con trai theo đuổi cô ấy theo như cá diếc sang sông, thế nhưng cô ấy chưa từng động lòng, người bên ngoài đều nói ánh mắt của cô ấy quá kén chọn, Cố Miên không cảm thấy mình kén chọn, cô ấy chỉ là muốn một người ở chung thoải mái, một người cô ấy thích thật lòng.
Nhưng từ nhỏ cô ấy đã thấy tình yêu của cha mẹ, tình yêu của chị gái anh rể, tình yêu của anh trai chị dâu…. Đến phiên cô ấy, cô ấy phát hiện bản thân cô ấy rất khó thích một người.
Nhìn thấy quá nhiều, trái lại trở nên tê dại, từ nhỏ đến lớn cô ấy đã thấy rất nhiều chàng trai tuấn tú ở trong bộ đội, sau khi học trường nghệ thuật quân đội, càng thấy nhiều, đẹp thì đẹp, nhưng không có người mà cô ấy thích.
Có vẻ ngoài tuấn tú, cô ấy lại cảm thấy người ta là một chàng trai yếu ớt, thiếu mất sự mạnh mẽ và hào hiệp; mà kiểu người có vẻ ngoài cứng đầu, vô cùng kiêu ngạo, cô ấy lại cảm thấy không bằng cha cô ấy, làm tới tư lệnh, xuống được nhà bếp; mà loại người đó cực kỳ biết làm người, xử sự khéo đưa đẩy, cô ấy lại cảm thấy người ta dối trá…
Cố Viện đánh giá cô ấy là: Em vừa muốn… Lại muốn… Còn muốn…
Cũng có thể nói là Cố Miên từ nhỏ đến lớn đang ở trong phúc mà không biết phúc, cô ấy không thiếu tình yêu, từ nhỏ đến lớn, bởi vì ngoại hình và gia thế của cô ấy, người lấy lòng cô ấy rất nhiều, cô ấy cũng chưa từng uất ức gì.
Lấy lòng bình thường hoàn toàn không đánh động được tới cô ấy.
Cô ấy cũng sẽ không bởi vì sự dịu dàng quan tâm và chăm sóc của một người đàn ông đã bị đánh động một cách đơn giản, cũng không thích kiểu người dung túng không có giới hạn, vô cùng dung túng lấy lòng cô ấy, là thích cô ấy thật? Hay là muốn kết hôn với con gái của lãnh đạo lớn?
…
Cố Miên đứng bên lề đường, nhìn anh cảnh sát giao thông đứng trực ở cách đó không xa, cô ấy đã gặp anh trai đứng trực này rất nhiều lần, thứ mà cô ấy thấy quen thuộc cũng không phải mặt anh ta, mà là chân của anh ta, vừa dài vừa thẳng.
Anh ta mặc đồng phục cảnh sát mùa đông, áo khoác cảnh sát màu xanh lam sẫm, quần dài màu đen, rìa ngoài quần chia một ngăn túi, phía dưới là giày bó màu đen, có mấy người mặc cái quần này vừa thô vừa to, mà mặc ở trên người anh ta, cái chân dài vừa mịn lại thẳng, hơn nữa chiếc ủng phía dưới, lúc đi đường khỏi phải nói rất bảnh trai.
Anh trai nhỏ này còn có một gương mặt vô cùng anh tuấn đẹp trai, vào lần đầu tiên để ý tới anh ta, là khi Cố Miên đi ra từ quán cà phê, cô ấy kỳ kèo ở trong quán cà phê một buổi trưa, cũng không viết ra một hàng chữ nào, cô ấy đành phải đi về khách sạn, thì nhìn thấy anh ta đứng trên vạch kẻ đường dẫn các bạn nhỏ qua đường.
Đôi chân dài của anh ta và đôi chân ngắn của mấy bạn nhỏ hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Mặc đồng phục bước đi giống như người mẫu…
Cố Miên không nhịn được nhìn anh ta thêm vài lần, ghi vào trong lòng, ngày hôm nay tiểu thuyết của cô ấy vẫn không viết ra được nửa chữ, cô ấy nâng sách, ngồi một buổi trưa ở trong quán cà phê, thất bại một ngày.
Nghĩ sau này bị cả gia đình chế nhạo, đồng chí Cố Miên hối hận vì những lời hùng hồn lúc trước.
Cảm xúc của Cố Miên không tốt lắm, cô ấy đi lên phía trước, khi đang đợi đèn xanh đèn đỏ, thuận miệng muốn đùa giỡn anh cảnh sát giao thông tuấn tú một chút, cô lộ ra một nụ cười dịu dàng vô hại, bàn tay quơ quơ ở trước mặt người ta, "Anh chàng đẹp trai, có thể hỏi xin số điện thoại của anh không?"
Anh cảnh sát giao thông cũng không nhấc mí mắt, vẻ mặt và khuôn mặt đều vô cùng lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Tôi kết hôn rồi."
Xem ra anh ta đã sớm có cách đáp trả đối với tình huống như vậy.
Cái miệng nhỏ của Cố Miên nói một cách bỉ ổi: "Đừng lừa người, đàn ông kết hôn cũng không giống như anh, anh gạt được người khác không lừa được em, em là người thích xem tiểu thuyết trinh thám đấy, em có thể suy luận --
Trong miệng Cố Miên toàn nói hươu nói vượn, sau này hai người có thể gặp mặt lại hay không nói sau, trước tiên nói cho sướng cái miệng đã.
Đương nhiên, chủ yếu là ngày hôm nay cô ấy thật sự ôm một quyển tuyển tập phá án của Holmes trong lòng, còn có một bức tranh biếm họa thám tử nổi tiếng.
Đồng chí nhỏ Cố Miên không làm việc đàng hoàng, cô ấy xem tranh biếm họa ở trong quán cà phê giết thời gian.
"Thật sao?" Anh cảnh sát giao thông nhíu mày, lần này vẻ mặt của anh ta xuất hiện thay đổi, chú ý tới cuốn sách trong lòng Cố Miên.
Cố Miên: "Không cho số điện thoại, vậy thêm cái chim cánh cụt chứ."
Anh trai nhỏ: "Cô còn thích xem thể loại thần quái kinh dị?"
Trong lồng ngực của Cố Miên còn có một quyển tạp chí, là《Bàn về mọi thể loại truyện》bản đặc biệt mới xuất bản cuối tháng của mẹ cô ấy, bên trong đều là các câu chuyện tiểu thuyết thể loại thần quái, khủng bố, kinh dị, suy luận, đương nhiên, cũng có mấy truyện giang hồ, thậm chí còn có đề cử Anime, cosplay, đề cử phim kinh dị và chia sẻ cảm nhận sau khi xem.
Cố Miên trợn tròn mắt nói mò: "Đúng vậy em thích xem!"
Cô ấy nhắm mắt lại khoác lác: "Em còn dự định vào trong gửi bài, anh không biết nhỉ, em còn là một tác giả đó, em biết người của ban biên tập tạp chí này."
Lần này vẻ mặt của anh trai nhỏ đã xuất hiện sự thay đổi cực lớn, dường như đang thắc mắc cô ấy nói thật hay giả.
Anh ta để ý đến quần áo mà Cố Miên, mắt kính gọn đen, túi laptop, ôm sách, trên người cô lưu lại mùi cà phê, rất rõ ràng, là một nữ văn thanh điển hình.
"Cho tôi mượn bút."
Cố Miên đưa bút cho anh ta, anh trai nhỏ viết xuống một chuỗi con số, Cố Miên vừa nhìn thấy, lập tức biết không phải số điện thoại, là chim cánh cụt.
Cố Miên cười hì hì hai tiếng, "Em đi đây."
Cô ấy vẫy tay với anh cảnh sát giao thông đẹp trai, tươi cười rời đi.
Sau khi về đến nhà, Cố Miên leo lên máy tính, thêm bạn tốt anh ta, tăng thêm thông tin bạn tốt, sau khi nhắn tin, Cố Miên cũng không nghĩ anh ta sẽ lập tức đáp lại, sau đó, Cố Miên đã quên mất anh ta.
Không nghĩ tới ngày hôm sau, anh thêm bạn tốt cô, ghi chú tên: Cố Húc Phi.
Cố Miên gửi tin cho anh ta: Cố Miên, xem ra chúng ta còn chung dòng họ.
Cố Húc Phi:…
Cố Miên không có tiếp tục đáp lời anh ta, tuy rằng cô ấy chủ động hỏi người ta xin phương thức liên lạc với người ta, nhưng cô ấy cũng không muốn dây dưa với người khác nhiều, từ nhỏ đến lớn đều là người khác chủ động lấy lòng cô ấy, công chúa nhỏ Cố Miên như cô ấy lúc nào nhiệt tình mà bị hờ hững chứ.
Cô ấy cũng không có thú vui ác độc như thế, lỡ như trêu người ta, không chịu trách nhiệm thì không tốt.
Cố Miên dự định xử lý lạnh.
Thế nhưng anh trai nhỏ họ Cố này ở trên mạng lại trở nên nhiệt tình, nhưng anh ta nhiệt tình không đúng chỗ, anh trai nhỏ này rất thích mấy thứ giải mã, phá án, thần quái, kinh dị, thảo luận với cô ấy gì mà cái xác già ở thôn hoang vắng, tộc ăn thịt người, quỷ quái… Cái tên này còn cực kỳ thích xem phim cương thi!
Cố Húc Phi: Cô từng xem chưa?
Cố Miên:… Xem rồi xem rồi, em đều xem hết rồi! Thế nhưng em xem nhiều lắm, dễ quên.
Vốn tưởng là một anh cảnh sát giao thông nghiêm túc, lại không nghĩ rằng là một em trai mắc hội chứng tuổi teen, sau khi làm quen mới biết Cố Húc Phi 25 tuổi, còn nhỏ hơn cô ấy một tuổi, rất thích theo đuổi kích thích, thích xem nội dung thể loại phá án hồi hộp kinh dị quỷ quái.
Cậu ta còn có thể kể đủ truyện kỳ quái từ trời nam đất bắc, truyền thuyết trộm mộ gì đó, máy bay rơi xuống Nam Phi, gặp phải tộc ăn thịt người, bị treo lên ép ăn thịt người, còn có tòa tháp khủng bố, cầu thang xoay tròn, trong bóng tối khi xuống thang lầu bất tri bất giác rơi vào mười tám tầng…
Trừ những câu chuyện đó ra, còn thảo luận về các vụ án hình sự, phân thây quăng xác ác độc, giải phẫu pháp y…
Cố Miên vừa sợ hãi lại thích nghe cậu ta nói: "Sau đó thì sao?"
Cố Húc Phi: "Không có sau đó nữa."
…
Cố Húc Phi: "Đúng rồi, nửa đêm hôm qua đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, rất khốc
liệt…"
Cố Miên: "…"
Đệt, vốn là vì giải sầu chữa trị ám ảnh tai nạn xe cộ, kết quả quen một cảnh sát giao thông, biết đủ kiểu tai nạn xe kỳ lạ từ trong miệng anh ta.
Cố Miên trượt con chuột trong tay, mũi tên trên màn hình dừng lại trên ảnh chân dung của cậu ta, cô từng nỗ lực vô số lần muốn ấn bỏ bạn tốt, nhưng không ấn xuống được.
Sao cô ấy lại thêm một người như thế chứ?
Cái tên này ban ngày đi trực, trời tối đốt đèn thức đêm kéo cô ấy nói về đủ chuyện kinh dị quỷ quái…
Quả thực là không bỏ cũng không được, hiện tại cô ấy không chỉ có ám ảnh tâm lý với tai nạn xe, bây giờ cô ấy còn có bóng ma trong lòng đối với các câu chuyện kỳ quái.
Cố Miên: "…"
Cần phải bỏ, nhưng cô lại có chút không nỡ.
Dù sao cũng đã trò chuyện lâu như vậy.
*
Một đầu khác của máy tính, Cố Húc Phi cắn xuống quả táo, tâm trạng của anh ta trở nên vô cùng tốt, anh ta có thú vui cực kỳ ác độc, thích nhìn dáng vẻ Cố Miên sợ đến mức vừa kinh hãi lại bướng bỉnh mạnh miệng.
Cậu ta đã sớm phát hiện nội tình của cô gái này.
Trên màn hình vi tính của Cố Húc Phi còn mở một bản thảo vừa viết xong, Cố Miên có quen thành viên của ban biên tập《 Bàn về mọi thể loại truyện 》 hay không anh ta không biết, nhưng cậu ta quả thật là một tác giả mới nổi của truyện ngắn kinh dị.
Từ nhỏ gia cảnh của Cố Húc Phi đã tốt, nhà cậu ta xem như là xuất thân từ ông chủ than đá, đến bây giờ đã liên quan đến nhiều ngành nghề như giải trí truyền thông khách sạn vân vân, mà cậu ta là đứa con trai độc nhất trong nhà, nhưng từ nhỏ có giấc mơ làm cảnh sát, thích xem phim cảnh sát tội phạm, cậu ta không để ý sự phản đối của gia đình làm cảnh sát hình sự, lúc trước lần theo một vụ án sau đó bị thương, mẹ cậu ta không muốn cậu ta tiếp tục làm cảnh sát hình sự, sử dụng thủ đoạn điều anh ta vào bộ cảnh sát giao thông, ép anh ta về nhà kế thừa gia nghiệp.
Không chỉ có như vậy, bà ấy còn cắt đứt tất cả thẻ của cậu ta, Cố Húc Phi rất có khí phách, nói mình không cần tiếp tục lấy một phân tiền của gia đình.
Mẹ của cậu ta dọa: "Con muốn cả đời làm cảnh sát sao? Được, con cứ thành thật không cần một phân tiền của gia đình đi, ở ven đường làm cảnh sát giao thông bình thường ba năm, tự mình nuôi sống bản thân, mẹ sẽ để con làm cảnh sát cả đời."
"Nếu không có gia đình ủng hộ con, xem con kiếm tiền phá án thế nào?"
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu thành nghèo khó, cậu chủ Cố sinh hoạt nghèo rớt mồng tơi, cậu ta lại không muốn cúi đầu với gia đình, không thể làm gì khác là nghĩ cách khác nuôi sống mình, bởi vì từ nhỏ đã thích xem các câu chuyện mạo hiểm kích thích trinh thám, cậu ta viết những chuyện này dễ như trở bàn tay, lần đầu tiên gửi bài đã được chọn, bên tòa soạn kinh động như gặp người trời.
Ngày đó quyển tạp chí mà Cố Miên ôm trong lồng ngực, bên trong có đăng một câu chuyện ngắn mà cậu ta viết.
Cố Húc Phi còn tưởng là cô ấy cùng chung chí hướng, nên thêm bạn tốt với cô ấy.
Ai biết --
Phì.
"Tiểu Miên Hoa, tại sao cô không nói chuyện?"
Cố Húc Phi liếc mắt đưa tình ánh mắt mang theo ý cười, tiếp tục cắn quả táo, nghĩ thầm xem cô còn dám tùy tiện quyến rũ anh trai qua đường hay không.