Đúng vậy, đến sau đó thế mà cô trồng hơn 100 loại cây hoa hồng, tưới nước bón phân tỉa tót chiết cành đến phiền muộn. Bởi vì Triển Ngải Bình còn muốn ra ngoài hành y chữa bệnh, cô cũng chỉ có thể nhờ đồng chí lão Cố đến chăm sóc hoa hồng giúp cô.
Lão Cố đã về hưu, không việc làm chỉ có thể chịu thương chịu khó chăm sóc đống hoa đầy gai kia.
Anh còn ghét bỏ cô: "Mấy người học y như em vĩnh viễn không bao giờ về hưu, cái số lao lực."
Triển Ngải Bình cười anh: "Anh đó, cũng chỉ có thể hoài niệm những năm tháng anh dũng đó thôi, bọn em học y, càng già càng nổi tiếng."
Lão Cố rất biết làm vườn, hơn nữa anh cũng nghiện, giâm cành hoa, giâm một cây, nuôi một cây, lại giâm một cây, nuôi một cây, dẫn đến sau đó bọn họ thường xuyên tặng hoa giống cho người ta.
Bạn bè cũ bảo hai người bọn họ đến nơi nào đó bán hoa giống đi, cho lão Cố có việc làm mới.
Nhớ đến những chuyện kia, trên mặt Triển Ngải Bình lộ ra một chút ý cười, không bao lâu, Cố Thịnh xách hộp cơm trở về, anh gọi cô tới dùng cơm: "Thùng cơm nhỏ, lấy không ít thịt cho em này."
Triển Ngải Bình: "Sợ nhất người bản thân là thùng cơm mà không tự biết."
Cố Thịnh cười cười, hai người khiêng băng ghế nhỏ ra, ngồi thành hàng ăn cơm ở trong sân. Cố Thịnh mua cơm còn rất biết chọn món, lấy không ít cà rốt cho cô, từ nhỏ đến lớn cô đều thích ăn cà rốt.
Bị anh nói là thỏ tinh.
Cố Thịnh thì lại thích ăn khoai tây, cũng chính là củ khoai tây. Triển Ngải Bình có thể chỉ ăn mỗi cà rốt, mỗi bữa đều ăn cà rốt xào, anh thì có thể ăn khoai tay liền một tháng, mỗi bữa đều ăn khoai tây xào sợi.
Quả nhiên, hai người bọn họ tụ lại ăn cơm chung, chính là cô ăn cà rốt, tôi thì khoai tây.
Hai loại củ quả này đều là những củ quả thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm của thời đại này, bởi vì chứa đựng thuận tiện, có thể để rất lâu, trong khay thức ăn của nhà ăn nhất định phải có.
Khi còn bé, Triển Ngải Bình thường xuyên ăn cơm nhà ăn, cha mẹ cô nấu cơm còn không ngon bằng ăn cơm nhà ăn, cho tới khi ra ngoài học, hoặc là ở trong đại viện, người ta oán giận cơm nhà ăn khó ăn, là thức ăn cho heo, cô đều im lặng không lên tiếng.
Bởi vì cô cảm thấy ăn rất ngon…
Người đồng bệnh tương liên, là Cố Thịnh. Bởi vì cha mẹ anh nấu ăn cũng khó ăn, còn không bằng thức ăn ở nhà ăn, hai người cùng đồng hành ăn cơm nhà ăn như hùm như sói, ăn "thức ăn cho heo" một cách sung sướng.
Đã từng có một tháng, mỗi bữa Triển Ngải Bình đều ăn cà rốt xào ớt thêm cải xanh, lần nào Cố Thịnh cũng ăn khoai tây xào đậu phụ, bọn họ nhìn chằm chằm dĩa thức ăn của đối phương, lộ ra ánh mắt "cô/anh lại ăn cái này".
Vì thế hai người bọn họ cũng không kén ăn, chỉ cần không phải thức ăn quá khó ăn thì đều có thể ăn.
Thế nên… Cố Thịnh mới có thể cảm thấy ăn cơm nhà ăn cả đời cũng rất tốt.
Tại sao anh không ăn cơm cô nấu?
Là bởi vì lúc hai người còn nhỏ, Cố Thịnh bị cha mẹ anh đuổi ra khỏi nhà, không cho cơm ăn. Triển Ngải Bình nhìn anh, hiếm khi có lòng tốt, cho anh vào nhà, nấu một bữa cơm cho anh… Kết quả tiễn anh vào khoa cấp cứu bệnh viện.
Khi đó tuổi cô còn nhỏ, vô cùng ảo tưởng "chơi với lửa", tự mình nhóm lửa nấu ăn rất có cảm giác thành công, cô còn nhớ trong đại viện có một thím biết nấu món cay Tứ Xuyên, lúc nấu ăn sẽ thêm một ít bột hương liệu gia vị.
Triển Ngải Bình không biết dù cho bột gì vào, nhưng cô vì khoe khoang tay nghề trước mặt Cố Thịnh, tự cho là thông minh tăng thêm mấy thứ "bột", may là cô bỏ không nhiều, Cố Thịnh được cấp cứu giữ được một mạng lại.
—— Con người Cố Thịnh còn rất vô tư.
Cô đưa chén đồ ăn kia cho anh, không khác nào bảo "Ngũ lang, anh uống thuốc đi".
Rõ ràng đã từng suýt chút nữa bị cô độc chết, lại vẫn thích cô, còn nguyện ý cưới cô.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Cố Thịnh được cứu về, mấy người lớn cũng không có trách cô, dì Tần còn ngăn mẹ cô, Cố Thịnh đã hoạt bát xuất viện. Bởi vì chuyện này, trong lòng Triển Ngải Bình có khúc mắc, sau khi xin lỗi, cô không quá muốn gặp Cố Thịnh nữa, cũng không muốn ở chung với anh. Nhưng lúc nào cũng là Cố Thịnh chủ động tới trêu chọc cô, cãi nhau với cô, cứ như vậy, quan hệ của bọn họ trái lại càng ngày càng tệ.
Bọn họ đều không nhắc tới chuyện này ở trước mặt cô, mặt ngoài cô tùy tiện cẩu thả, kỳ thực vẫn nhớ mãi trong lòng.
Đó chính là một vết rạn.
Triển Ngải Bình gắp một đũa cà rốt cho Cố Thịnh: "Anh biết tại sao tôi học y không?"
Cố Thịnh lại gắp một đũa khoai tây cho cô: "Ai biết em nghĩ gì, lúc thì làm bác sĩ, lúc thì làm giáo viên."
Triển Ngải Bình nghiêm túc nói: "Tôi học y là vì chữa bệnh cho heo."
Cố Thịnh: "…"