Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 127

Giang Trường Hải nghe xong sáng mắt: "Ý hay đó cháu!"

Thân là người từng trải, ông rất hiểu đàn ông đi chơi với người trong mộng khác với thường ngày thế nào, tóm lại phải chi tiền thì mới lấy được vợ.

Cái miệng nhỏ của Giang Miên Miên đã tròn như chữ "O", thầm nghĩ sao mình không nghĩ ra cách này nhỉ?!

Rõ ràng đời trước đi xem phim chiếu rạp, cô cũng sẽ mua bỏng ngô và coca kể cả có bị mua đắt hơn bên ngoài cũng vẫn chịu chi.

"Bởi vì chỉ số thông minh của Úc Thừa là 146 cao hơn cô nhiều, cậu ấy là một thiên tài thật sự."

Hệ thống cái gì cũng biết đột ngột cất tiếng đả kích ký chủ nhà mình.

Giang Miên Miên càng ngạc nhiên hơn, miệng tròn hơn: "146? Cao vậy ư!"

"Đúng rồi đó ký chủ. Vui lòng đừng thể hiện biểu cảm chưa từng va chạm xã hội. Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng những người cùng trang lứa với cô cũng có ba mươi phần trăm chỉ số thông minh cao rồi. Vậy nên ký chủ đừng ta đây đắc chí khi mà bản thân chỉ mới có một chút tiến bộ. Ký chủ phải cố gắng không ngừng, quyết tâm tiến về phía trước..."

Hệ thống dạy bảo trong đầu nhưng bị Giang Miên Miên nghe tai nọ xọ tai kia theo thói quen.


Cô nhìn Úc Thừa bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khâm phúc... Ôi trời ơi, thiên tài sống đây rồi!

Cảm nhận được đôi mắt thần tượng sáng rực của cô, Úc Thừa bình tĩnh đút hai tay vào túi quần giả vờ ngầu.

Bình thường cậu cả nhà họ Úc lười quan tâm loại hình kinh doanh nhỏ lẻ này nhưng hôm nay cậu cần kiếm tiền.

Hôm ngã xuống sông cậu đã vứt áo bông đầu tiên để giảm trọng lượng cơ thể.

Tất cả tiền và tem phiếu cậu mang từ Thủ Đô về đều cất trong túi áo bông, hiện giờ không một xu dính túi, đành phải tạm thời ăn nhờ ở đậu nhà họ Giang.

Cậu lén trốn khỏi nhà nên dù đã hết tiền cậu cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu về nhà xin tiền.

Đã không có tiền lại không làm ra tiền, từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng khốn khổ như hôm nay.

Cậu của cậu bị điều đến làm việc ở nông trường, chắc hẳn cuộc sống chẳng mấy no đủ, cậu muốn mua nhiều đồ tốt đến cho cậu của cậu.


"Úc Thừa thông minh quá!"

Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên và mừng rỡ ra mặt, ý tưởng này dám chắc thành công!

Mỗi lần đi xem phim bà đều muốn nhấm nháp cái gì đó cho vui miệng, đôi khi bà tự mang ít khoai lang đến vừa ăn vừa xem.

Sau cảm xúc vui mừng ban đầu, hai vợ chồng cùng ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Tuy hiện giờ đã nới lỏng chính sách nhưng không ai dám công khai mua bán đầu cơ trục lợi.

Nghĩ đến đây Giang Trường Hải buồn bã: "Nhóc Úc à, ý tưởng của con hay thì hay đấy nhưng hơi mạo hiểm. Cháu thấy chú bán bông ở quê cũng phải bán chui bán lủi, nào có dám bán công khai vì sợ bị người khác tố cáo."

Chứ đừng nói là bán hạt dưa ở thị trấn, lỡ đại đội giám sát đang ở gần đây thì sao!

"Chú Giang cứ yên tâm đi ạ, ven đường thành phố có rất nhiều sạp buôn bán nhỏ, chính phủ biết nhưng nhắm mắt cho qua. Cháu đoán chắc chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ ra văn kiện cho phép buôn bán tư nhân." Úc Thừa rất tin tưởng.

Ông nội cậu từng nhắc đến chuyện này, cậu khẳng định không có sai.

Thấy Giang Trường Hải vẫn hơi do dự, cậu lại nói thêm: "Nếu chú Giang vẫn không yên tâm vậy chúng ta buộc khăn che kín mặt. Như vậy người khác không nhìn rõ mặt chúng ta sẽ không biết chúng ta là ai. Lỡ có người đến bắt thật, chúng ta chạy thật mau đừng để bị bắt là được."

Thật ra cậu có thể tự bán một mình, nhưng vì họ Giang cứu cậu một mạng, cậu nghĩ ra cách kiếm tiền nên tất nhiên muốn rủ nhà họ cùng kiếm.

Bình Luận (0)
Comment