Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 142

Thấy cô không muốn về, Úc Thừa cũng không miễn cưỡng: "Được, vậy chúng ta đi, phim sắp bắt đầu rồi." Hai người tới rạp chiếu phim, vẫn là đi đến nơi trước đó bán hạt dưa.

Đợi Úc Thừa đem túi hạt dưa mở ra, Giang Miên Miên có kinh nghiệm liền quen cửa quen nẻo hướng về những người lui tới hô lên: "Bán hạt dưa đây, bán hạt dưa đây, hạt dưa vừa rang vừa thơm ngon vừa rẻ, ai ăn cũng khen ngon đây!"

Úc Thừa nghe được thấy buồn cười, cô bé này thật láu cá mà, cũng không biết mấy câu này học được từ chỗ nào.

Có mấy cặp đôi nghe tiếng mà đến, hỏi thăm giá cả thấy giá không đắt lắm, đa số đều mua một bát.

Người khác nhìn thấy có người ăn, cũng thấy muốn ăn, nhất thời người tới mua hạt dưa nối liền không dứt.

Đông khách, hai người bắt đầu phân công, Úc Thừa cân hạt dưa, Giang Miên Miên thì phụ trách thu tiền.

Trong lúc đang bán, có một thanh niên nhìn Giang Miên Miên tuổi còn nhỏ, cảm thấy cô dễ lừa, sau khi nhận một bát hạt dưa, làm ra vẻ sờ lên túi liền quay người muốn dời đi.

Nhưng Giang Miên Miên đang nhìn rất tập, ai đưa tiền rồi mà chưa nhận hạt dưa, ai nhận hạt dưa mà chưa đưa tiền, cô đều nhớ rất chi tiết.


Thấy người thanh niên kia cầm hạt dưa đã định đi, cô vội vàng lên tiếng gọi lại: "Anh trai mặc áo màu xám ơi, anh quên chưa đưa tiền á!"

Tuổi cô còn nhỏ, tiếng nói thanh thúy, cô vừa lên tiếng, người mua hạt dưa xung quanh toàn bộ đều nghe được.

Cậu thanh niên nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ vô tội của cô, có chút xấu hổ cười cười: "Thật ngại quá, phim sắp bắt đầu chiếu, anh nhất thời sốt ruột, quên trả tiền cho em sao? Tiền của em đây."

Giang Miên Miên nhận lấy một hào chàng trai đưa, nhìn cậu này hớn hở nói: "Em đoán ra ngay là anh quên mà? Một hào cũng chẳng đáng bao nhiêu, chắc chắn không phải là cố ý, có phải hay không hả anh?"

"Đương nhiên là vậy, ha ha? Vậy thì? Anh vào trước đây." Thanh niên nói xong, cứ như là bị chó đuổi vậy, nhanh như gió chạy vào rạp chiếu phim.

Úc Thừa nói: "Cừu Non, anh nói cho em biết? Người kia vốn là cố ý không trả tiền, em nếu là không gọi anh ta, anh ta khẳng định đi luôn."

Cậu cảm thấy cô bé này quá đơn thuần rồi? Nếu không dạy cô một chút kiến thức về lòng người hiểm ác, sau nay rất dễ dàng bị người ta lừa.


Giang Miên Miên lại tiến sát bên tai cậu nói nhỏ: "Em biết chứ. Nhưng chúng ta đòi được tiền về là được rồi, cũng không cần thiết đắc tội với người ta. Nếu như vạch trần anh ta, anh ta ở sau lưng âm thầm đem chúng ta tố cáo luôn? Chẳng phải là thua thiệt lớn sao."

Nhìn xem dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của cô? Úc Thừa có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày: "Không nghĩ đến cô nhóc em tuổi thì nhỏ nhưng ngược lại là suy nghĩ thật nhiều nha."

Giang Miên Miên vẻ mặt càng tỏ ra già dặn nói: "Đây đều học từ cha em, cha em nói làm ăn ở bên ngoài làm, kêt thêm một người bạn sẽ nhiều thêm một con đường, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng đắc tội với người ta."

Nhìn cô bé rõ ràng là chỉ mới vài tuổi lại vẫn cứ ra vẻ người lớn? Úc Thừa có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Bán xong hạt dưa, Úc Thừa sợ Giang Trường Hải đến sẽ không thấy hai người bọn họ, nên cũng không đi lung tung, nhưng bên ngoài lại rất lạnh, thế là trực tiếp kéo Giang Miên Miên đi hướng trong rạp chiếu phim.

"Cừu Non, chú Giang bọn họ còn phải một lúc mới quay lại đây, chúng ta đi vào trong chờ bọn họ."

Mà bọn họ vừa mới bán hạt dưa xong, trong tay có hơn mấy chục đồng tiền!

Bởi vì hai người bọn họ đến chậm một chút, phía trước đều đã ngồi kín người, chỉ có hai hàng ghế đằng sau còn chỗ trống thôi.

Vì Giang Miên Miên còn nhỏ, ngồi xuống thấp hơn nhiều so với người chung quanh, Úc Thừa liền trực tiếp đưa tay ôm cô đặt ở bên trên đùi mình.

Bình Luận (0)
Comment