Giang Trường Hải ở xưởng vận chuyển bận rộn đến trưa, buổi tối sau khi tan làm, ông ở nhà ăn mua cơm, cầm hộp cơm liền đi về nhà.
Mà Giang Miên Miên là áo bông nhỏ tri kỷ của cha cô, cố ý đi ra cửa thôn chờ cha ngày đầu tiên đi làm về nhà.
Từ xa xa thấy bóng dáng của cha cô, cô liền lập tức chạy chậm đến đó: "Cha! !"
"Ai da, con gái, sao con lại ra đây, lạnh cóng mất?" Giang Trường Hải cúi người, tiếp được Giang Miên Miên đang xông tới giống như viên đạn.
"Con mặc rất dày, không lạnh."
Giang Miên Miên chớp mắt to, giòn tan nói: "Cha, hôm nay là ngày đầu tiên cha đi làm, con đến đón cha tan tầm, mẹ lúc đầu cũng muốn đi, nhưng bụng mẹ có chút không thoải mái nên phải ở nhà nghỉ ngơi."
"Mẹ con hôm nay có uống nước đường đỏ không?" Giang Trường Hải cũng biết vợ ông hai ngày nay kì kinh nguyệt đến.
Giang Miên Miên gật đầu: "Uống rồi ạ, con đem cho mẹ hai bát."
"Thật hiểu chuyện, nào, nếm thử tay nghề của đầu bếp ở xưởng cha làm."
Giang Trường Hải vui tươi hớn hở khen con gái xong, sau đó liền đem hộp cơm vẫn luôn để trong ngực lấy ra, bây giờ vẫn còn có chút âm ấm.
Phía trên tràn đầy một tầng thịt, nhưng là bên mép hộp cơm, có hai chỗ hổng, lộ ra cơm trắng bên dưới đang bị dầu bao trùm.
Giang Trường Hải dùng tay cho Giang Miên Miên ăn khối thịt: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Giang Miên Miên bên trong miệng còn đang nhai thịt, mơ hồ không rõ mà nói.
"Vậy lại ăn thêm một miếng nữa, còn lại về nhà ăn cùng mẹ con."
Giang Trường Hải lại cho cô cho ăn một miếng, sau đó đóng nắp hộp cơm, bế cô đi hướng về trong nhà, trở về phòng đút cơm cho vợ ông đang nằm ở trên giường.
"Ăn ngon! Anh Hải anh thật tốt, ăn cơm ở xưởng cũng vẫn nhớ đến em và con gái." Tô Uyển Ngọc ôm Giang Trường Hải liền hôn một cái.
Được thưởng dấu son môi đầy dầu mỡ như thế, Giang Trường Hải "Hắc hắc" cười một tiếng: "Anh có ăn hay không cũng không đáng kể, chủ yếu là cho mẹ con em ăn. Cơm ở nhà ăn chúng anh khá ngon, món chính đều là cơm gạo và bánh bao chay, mà trên cơ bản mỗi bữa đều có đồ ăn như thịt, còn không có nhiều việc nhà phải làm."
Tô Uyển Ngọc cũng cười, tay xoa xoa dầu trên mặt ông: "Anh Hải, công việc của anh thế nào? Có mệt hay không? Các đồng có nghiệp dễ ở chung không?"
Giang Trường Hải: "Không mệt, các đồng nghiệp đều rất tốt, anh theo người trong xưởng, làm một ít ghi chép, nhớ ít đồ, không dùng lực, nhưng so sánh với trồng trọt thì tốt hơn nhiều."
"Vậy thì tốt, không cần lại làm việc nhà." Tô Uyển Ngọc cũng biết ông ở trong số nam nhân thì khí lực không được tốt lắm.
Đợi lúc ăn cơm buổi tối, người nhà họ Giang gia đều nhìn cơm hộp trước mặt một nhà ba người chảy nước miếng.
Thật nhiều thịt, xưởng vận chuyển có đồ ăn thật tốt!
Trương Quế Hoa nhìn thấy trong hộp cơm còn hiện ra đồ ăn bóng loáng hỏi: "Trường Hải, đồ ăn cơm là của xưởng các con à?"
"Vâng ạ, cha mẹ, mọi người nếm thử đi, đồ ăn của xưởng đều là đầu bếp làm, hương vị không giống như nhà mình."
Giang Trường Hải nói, liền gắp cho hai ông bà hai miếng thịt mỡ to.
Trương Quế Hoa nhìn vào miếng thịt mỡ núng nính trong bát của mình kia, vội vàng gắp lên, đưa vào trong miệng.
Ừ, đúng thật là, người ta sẵn lòng cho thêm gia vị vào thịt, không hề kém cạnh nhà mình làm.
"Cái xưởng vận chuyển này đúng là tốt thật, nhìn xem cơm này, còn có cả thịt, thằng cả con thật là có tiền đồ, có thể vào làm trong xưởng này, về sau nhất định có thể kiếm nhiều tiền."
Trương Quế Hoa hiện tại là càng nhìn Giang Trường Hải càng thích, cả cái nhà này càng ngày càng có triển vọng.
Bây giờ phòng cả có một người làm công nhân trong trấn, còn có một thần đồng có thể kiếm học bổng, tiền kiếm được của cả hai cha con một năm liền đủ cho một nhà bọn họ tiêu xài, vợ thằng cả thật đúng là có phúc lớn.