Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm ( Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571 - Bao Nhiêu Tiền Thế

Chương 571 - Bao nhiêu tiền thế
Chương 571 - Bao nhiêu tiền thế

Nghe xong, Trương Quế Hoa dửng dưng nói: "Vậy được rồi, để nó ở nhà giữ nhà đi, chúng ta mau đi thôi."

Bà ta hơn mười ngày chưa trông thấy Giang Miên Miên, còn đang rất nhớ đứa cháu gái có tiền đồ nhất này đây. Nói xong liền xuất phát, bà ta hùng hổ đi đầu.

Hôm nay Giang Trường Hải cố ý xin nhân viên tạp vụ nghỉ một ngày.

"Anh Hải, anh sang nhà thím Lý mượn mấy cái ghế về. Chốc nữa cha mẹ đến, ghế trong nhà không đủ ngồi." Tô Uyển Ngọc vừa nhặt rau trong bếp vừa nói.

"Biết rồi mình, anh đi đây." Giang Trường Hải đáp lại một câu liền mở cửa đi ra ngoài.

Ông chuyển ghế của nhà thím Lý về nhà mình, đang muốn ra ngoài đóng cổng lớn thì thấy cha mẹ đến.

Ông vui mừng đi ra ngoài đón: "Cha mẹ, Trường Hà, Trường Đào, mọi người đã đến rồi. Mau vào nhà đi."

Vì hôm nay là sinh nhật của Giang Trường Hải, mọi người nhà họ Giang cũng không đến tay không, Trương Quế Hoa cầm một rổ trứng gà và một đôi giày vải làm quà sinh nhật cho con trai lớn của bà ta.

Bà ta vừa vào nhà liền nhét đồ vào trong tay Giang Trường Hải: "Ấy, Lão Đại, đây đều đưa cho con."

"Ôi, giày vải. Mẹ, mẹ quả thật hiểu rõ con, con thích đi giày mẹ làm nhất, vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng." Giang Trường Hải cầm giày, lời êm tai tuôn ra như không cần tiền, dỗ hai ông bà già mặt mày rạng rỡ.

"Con thích là được, mẹ còn sợ con đã quen làm người thành phố, thích đi giày da, không thích giày vải thủ công trong nhà chúng ta nữa." Trương Quế Hoa cười ha hả nói.

"Mẹ, xem mẹ nói kìa. Mặc kệ con thành người thế nào thì con cũng là con của mẹ mà, gốc rễ của con vẫn ở chỗ này đây, cái đó có thể thay đổi sao?" Giang Trường Hải cười đùa cợt nhả đáp.

"Ừ, lời này của thằng cả đúng đấy, chúng ta làm người không thể quên đi cội nguồn." Giang Đại Sơn cũng hiếm khi mở miệng khen một câu.

"Anh cả, đây là áo len Tiểu Quyên đan cho mọi người." Giang Trường Hà đưa một bọc quần áo thật dày cho Giang Trường Hải.

Tuần trước, Triệu Tiểu Quyên mua len sợi thượng hạng từ Cung tiêu xã, rồi tự tay đan áo len cho một nhà ba người bác cả, còn cố ý dùng cùng một màu sắc, chỉ cần mặc ra ngoài, người ngoài liền biết bọn họ là người một nhà.

Triệu Tiểu Quyên cảm thấy nhà mình thiếu một nhà bác cả quá nhiều ơn huệ, hiện tại có cơ hội có thể báo đáp một vài, bà ấy liền cố ý đan nhiều hai cái áo len, mang cho cả Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc.

Triệu Tiểu Quyên ôm Giang Nguyên Bân mập mạp đứng bên cạnh Giang Trường Hà, dịu dàng mỉm cười.

Giang Nguyên Bân được hai vợ chồng lão Nhị nuôi nấng đặc biệt tốt, khuôn mặt nhỏ tròn vo, vừa trắng vừa mềm, nhìn thấy Giang Trường Hải cũng không sợ người lạ, mở đôi mắt to tò mò nhìn xung quanh nhà.

"Các em có lòng." Giang Trường Hải nhìn áo len trong tay, cười ha hả đáp.

Hiện tại ông cũng không thiếu tiền, bất kể món quà quý giá hay không, quan trọng là tấm lòng.

Nói thật, Triệu Tiểu Quyên đan áo cho vợ và con gái còn làm Giang Trường Hải vui vẻ hơn cả mình nhận được quà.

Tôn Lệ Hà nhìn ba chiếc áo len đường kim mũi chỉ chỉnh tề, trong lòng cực kỳ xem thường, thứ này mới đáng vài đồng tiền chứ!

Thế là bà ta cũng vội vàng đưa qua mấy món bánh ngọt mới vừa mua ở Cung tiêu xã: "Anh cả, đây là quà sinh nhật chúng em chuẩn bị cho anh."

Giang Trường Đào đứng bên cạnh cũng đưa hai bình sữa mạch nha trong tay qua.

Ông ta vẫn còn nhớ chuyện lần trước anh cả dẫn mình làm giàu nên không tiếc tiền mua đồ, tổng cộng bỏ ra chừng mười đồng.

Mà Tôn Lệ Hà luôn thích chiếm tiện nghi lại keo kiệt so đo cũng không hề ngăn trở, chỉ là cực kỳ đau lòng.

Bình Luận (0)
Comment