“Thím Quế Hoa, thím không thể nói như vậy được. Thím xem, cả nhà thím xem tivi cũng là xem, chúng tôi xem cùng cũng là xem, dù sao cũng cùng tốn tiền điện như vậy, thím cứ cho chúng tôi xem cùng đi.”
“Đúng đấy chị Quế Hoa, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng. Thường ngày nhà chị có việc gì chúng tôi cũng đều giúp đỡ. Bây giờ nhà chị có tivi, cũng cho chúng tôi làm phiền một chút đi.”
Đối mặt với sự rối rít mồm năm miệng mười của mấy người trong thôn, Trương Quế Hoa đứng thẳng lưng nói đạo lý với bọn họ: “Giúp đỡ là giúp đỡ, xem tivi là xem tivi, đây là hai chuyện khác nhau. Nếu nhà mọi người có việc thì bây giờ tôi cũng có thể đi giúp mọi người. Hơn nữa cũng không phải là tôi không cho mọi người xem tivi, nhà tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới xem chứ không phải cứ xem suốt. Mọi người phải biết rằng tivi này ở hợp tác xã mua bán phải có giá mấy trăm đồng đấy. Tivi quý giá như vậy, sao có thể cứ muốn xem là xem? Đương nhiên là phải cất giữ cẩn thận.”
Bây giờ bà ta đã là bà nội của tiểu thần đồng, không thể khóc lóc om sòm mắng chửi người ta như trước đây được nữa. Bà ta phải lấy đức thu phục người.
Trong thôn có một bà cụ điêu ngoa luôn có xích mích với Trương Quế Hoa, bà ta không hề cảm kích, nói một cách quái gở: “Ai, tôi nói với bà này Quế Hoa, chúng ta làm người không thể quá hẹp hòi, bà nói xem chúng ta ở cùng một thôn nhiều năm như vậy. Tuy rằng không phải người thân, nhưng tình cảm cũng không kém hơn người thân chứ? Bây giờ chỉ vì một cái tivi mà bà cứ một mực từ chối, thật là quá hẹp hòi.”
Trong thôn có người ghen tị nhà họ Giang sống tốt thấy có người bắt đầu trước, cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đấy thím Quế Hoa, thím xem, nhà thím sống tốt như vậy, Trường Hải kiếm tiền được nhiều như vậy mà còn thiếu chút tiền điện này sao?”
Trương Quế Hoa vừa nghe hai người này nói vẻ mặt liền lạnh xuống, tức giận mắng to: “Tôi khinh, hai người đứng nói chuyện mà không đau lưng à. Tôi không cho các người xem tivi thì là tôi hẹp hòi? Nhà tôi sống tốt thì phải cho các người xem tivi miễn phí, người thì xấu mà nghĩ thì đẹp thật đấy. Tôi thấy các người chiếm lợi không đủ, còn muốn không tốn tiền xem tivi miễn phí ở nhà tôi, không có cửa đâu. Trên đời này không có chuyện tốt như vậy.”
Thật ra mọi người ở đây đều rất hiểu suy nghĩ của Trương Quế Hoa, nếu như nhà bọn họ cũng mua được tivi đắt tiền như vậy, bọn họ cũng hận không thể giấu tivi đi.
Mặc dù có chút tiếc nuối vì không được xem phim, nhưng đa số mọi người đều hiểu lý lẽ, nói giúp: “Được rồi được rồi, mọi người đều là hàng xóm, đừng vì chuyện xem tivi mà cãi nhau, để người ta biết thì lại cười chúng ta đấy. Thím Quế Hoa nói đúng, chúng ta hiểu cho nhau đi.”
“Đúng vậy, tivi đó đúng là một thứ quý giá, quý trọng một chút cũng phải thôi.”
Bà cụ điêu ngoa và người phụ nữ ban đầu gây chuyện đó thấy những người trong thôn đều nói chuyện giúp Trương Quế Hoa, trong lòng rất không phục.
Phi! Đều là một đám thấy tiền sáng mắt.
Thấy con trai lớn nhà họ Giang làm công nhân có bản lĩnh liền đi lấy lòng nịnh hót người phụ nữ đanh đá Trương Quế Hoa kia.
Nhưng cũng biết bên mình ít người lực chiến đấu yếu, chắc chắn không cãi lại phe địch.
Có điều cứ nhận thua như vậy lại cảm thấy mất mặt, vậy nên đành dùng vẻ mặt khinh thường hừ lạnh với Trương Quế Hoa: “Không xem thì không xem, cứ làm như ai cũng hiếm lạ.”
Nói xong thì uốn éo rời đi, dường như thật sự không hiếm lạ.
Trương Quế Hoa ở sau lưng bà ta gân giọng nói một câu: “Không hiếm lạ thì không hiếm lạ, bà mà còn đến thì bà là ‘cẩu’.”
Bà cụ điêu ngoa: “...”