Trong phút chốc, cả thôn Thạch Kiều đều có thể nghe được tiếng tụi nhỏ gào khóc.
Triệu Tiểu Quyên cầm bánh ngọt, trong một lúc có hơi sững sờ, đây là bánh mà bà ta nhịn ăn để chừa lại cho Chiêu Đệ, bây giờ ở chỗ này có nhiều đứa nhỏ muốn ăn như vậy, bà ta cho cũng không được, mà không cho cũng không được.
Trưởng thôn thấy vậy, vội vàng nói với Triệu Tiểu Quyên đang làm mặt đầy khổ sở: “Vợ Trường Hà ạ, cháu về trước đi, cái bánh cháu mang về cũng không có đủ chia, vẫn mang về cho Chiêu Đệ ăn đi.”
Triệu Tiểu Quyên vừa nghe trưởng thôn lên tiếng, vội vã cầm bánh ngọt về nhà.
Đến nhà, Triệu Tiểu Quyên như hiến vật quý đưa bánh ngọt đến trước mặt Chiêu Đệ, vui vẻ nói: “Chiêu Đệ, xem nè, đây là bánh sinh nhật Miên Miên làm, nói là của người nước ngoài ăn đó, ăn ngon lắm luôn, mẹ mang về một phần cho con, con mau thử xem.”
Chiêu Đệ ngửi được mùi vị ngọt ngào, nước miếng không khống chế được mà tiết ra, cô ta vừa muốn nhận lấy thì phát hiện ra phía trên bị người khác cắn một miếng.
Cô ta có chút mất hứng hỏi: “Sao lại có người ăn rồi vậy?”
“Đây là khi trên đường về bị nhóc Tiểu Hổ cắn.” Triệu Tiểu Quyên nhìn cái bánh kia mất một miếng lớn, đau lòng nói.
Chiêu Đệ vừa nghe là nhóc Tiểu Hổ cắn, lúc này lập tức giận không có chỗ phát tiết: “Mẹ, mẹ cầm bánh sao lại không giấu kỹ chứ, còn để cho nhóc Tiểu Hổ cắn một miếng, nhóc Tiểu Hổ cũng thật là, sao lại thèm ăn vậy chứ, ăn đồ quý của nhà người ta như vậy, đáng ghét quá đi.”
Nhị Nha thấy Chiêu Đệ nói mẹ cô bé như vậy, cô bé không nhịn được mà đứng ra, chỉ vào cô ta nói: “Chiêu Đệ, em đang nói gì vậy? Cái bánh ngọt đó mẹ không nỡ ăn, mang từ xa vậy về cho em, em còn bảo mẹ cầm sai? Sao em lại nói mẹ như vậy hả? Đứa nhỏ nhà em càng ngày càng không hiểu chuyện, không biết cảm ơn chút nào.”
Chiêu Đệ vừa nghe Nhị Nha nói cô ta không biết cảm ơn, liền nhớ hai ngày trước cô bé vì phòng lớn lại mắng cô ta, nghĩ tới đây là bánh ngọt Miên Miên làm, cô ta càng tức giận hơn.
“Con không ăn, tự mấy người ăn đi.” Cô ta nói ra một câu rồi giận đùng đùng chạy ra ngoài.”
“Này, Chiêu Đệ…” Triệu Tiểu Quyên thấy đứa nhỏ tức giận chạy đi, có hơi lo lắng.
“Mẹ, mẹ đừng có để ý tới em ấy, càng lớn càng không hiểu chuyện.” Nhị Nha kéo Triệu Tiểu Quyên nói.
“Đúng đó, Tiểu Quyên, tính tình của đứa nhỏ này càng lúc càng ghê gớm, tụi mình không thể nuông chìu con bé như vậy, chờ nó về, kiểu gì anh cũng phải nói chuyện đàng hoàng với con bé.” Giang Trường Hà cũng có hơi tức giận nói.
“Nhưng mà cái bánh ngọt này?” Triệu Tiểu Quyên nhìn bánh ngọt trong tay bà ta, có hơi chần chờ, trong nhà chỉ có mỗi Chiêu Đệ chưa ăn bánh ngọt này.
“Không cho con bé, em với tụi nhỏ ăn đi.” Giang Trường Hà trực tiếp nói.
Triệu Tiểu Quyên thấy Giang Trường Hà tức giận cũng không dám nói thay Chiêu Đệ nữa.
Trước tiên bà ta chia cho Giang Nguyên Bân một miếng nhỏ, còn dư lại thì chia cho mấy đứa nhỏ.
Đợi Chiêu Đệ ở bên ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, làm tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô ta lại ủ rũ cúi đầu đi về nhà.
Nhớ tới bánh ngọt mùi vị ngọt ngào kia, bụng cô ta không chịu thua kém mà réo lên, cô ta tìm trong phòng một hồi, cũng không tìm thấy bánh ngọt, phút chốc cô ta tủi thân khóc lên.
Vừa nãy cô ta nói không ăn chỉ là lời tức giận thôi, nhưng cha mẹ cô ta lại thật sự không chừa lại bánh ngọt cho cô ta, bọn họ không yêu cô ta như đời trước nữa!
Chiêu Đệ cứ thế mà tủi thân gào khóc.
Triệu Tiểu Quyên thấy Chiêu Đệ khóc, muốn đi ra dỗ cô ta, lại bị Giang Trường Hà cản lại: “Đừng quan tâm tới con bé, mặc con bé khóc đi, hôm nay nhất định phải để cho nó biết được mình làm sai rồi.”
Chiêu Đệ nghe được lời này của cha cô ta, khóc càng lớn tiếng hơn, cô ta đã thật sự trở thành đứa cha không yêu, mẹ không thương rồi.
Mà lúc này Giang Miên Miên vẫn chưa biết, Chiêu Đệ chỉ vì một miếng bánh ngọt mà gây ra nhiều chuyện lớn đến vậy, bây giờ cô vẫn còn đang cầm chén đũa bày ra bàn đấy.