Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm ( Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805 - Ấm Áp Của Gia Đình

Chương 805 - Ấm áp của gia đình
Chương 805 - Ấm áp của gia đình

Phương Trí Viễn thấy bà cụ nhiệt tình như thế, trong lòng rất là cảm động, mấy ngày này ở nhà họ Giang, ông ấy cảm nhận được lòng nhiệt tình mộc mạc và mãnh liệt nhất của họ.

Trương Quế Hoa nhào bột xong lại lấy thịt heo ra, độp độp độp bắt đầu băm thịt.

Bà ta định làm bánh nướng có nhân để Phương Trí Viễn đem theo ăn trên đường đi, trong lúc băm thịt bà ta cũng không lãng phí thời gian.

“Đại Nha, Nhị Nha, lại đây nhóm lửa lên.” Bà cụ vừa băm thịt vừa bảo.

Hai bé gái nghe thấy lời bà cụ, đều ngoan ngoãn bước tới nhóm lửa.

Trương Quế Hoa lại vào nhà lấy thêm mười hai quả trứng gà để Đại Nha Nhị Nha luộc chín.

Đợi đến lúc chuẩn bị xong nhân thịt, bột cũng nhào tương đối ổn, lúc trộn nhân thịt, bà ta hiếm hoi hào phóng cho không ít dầu vào.

Khi nướng bánh, trái với mọi khi, bà ta cũng bỏ không ít dầu, vừa nướng xong một vỉ là mùi thơm tỏa ra nửa cái thôn cũng có thể ngửi thấy.

Nướng tận ba vỉ bánh nướng có nhân xong, bà ta mới lau đi mồ hôi trên đầu và dừng lại.

Bà ta cầm lấy tờ giấy dầu sạch, chia bánh làm ba phần và gói lại, bà ta định để Úc Thừa mang một chồng về cho ông cụ Úc nếm thử, Miên Miên năm nào cũng đến thủ đô chơi, đều là nhà họ Úc tiếp đón, lần này cũng xem như là một chút tâm ý của họ.

Phương Trí Viễn thu dọn xong đồ đạc, bà cụ cầm một cái giỏ nhỏ, bên trong đều là bánh nướng có nhân và trứng gà, còn có một ít trái cây và một chút thanh kẹo, có thể nhìn ra bà cụ chuẩn bị rất kỹ càng.

“Trí Viễn, đây, đem theo cái này, bánh nướng này còn nóng đấy, đến lúc cháu lên xe lửa ăn thì nhất định còn ấm, chồng này là để Úc Thừa mang về cho ông Úc nếm thử.” Trương Quế Hoa đưa chiếc giỏ nhỏ căn dặn.

“Cảm ơn thím Giang.” Phương Trí Viễn cầm lấy chiếc giỏ nặng trĩu, lòng rất cảm động.

Ông ấy một mình ở nông trại lạnh lẽo đó sống qua từng ngày bao năm như vậy, đã rất nhiều năm rồi không cảm nhận được ấm áp từ trưởng bối, Trương Quế Hoa cố tình vì ông ấy mà xuống bếp chuẩn bị thức ăn lại càng khiến ông ấy cảm động.

Những ngày ở thôn Thạch Kiều này, ông ấy cảm nhận sâu sắc sự ấm áp của gia đình.

Trương Quế Hoa nhìn Phương Trí Viễn dịu dàng ôn hòa nhã nhặn tuấn tú, trong lòng rất là luyến tiếc: “Trí Viễn à, lần này cháu đi Hương Thành cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, thím thật là không nỡ.”

Bà cụ vốn không biết Hương Thành ở đâu, bà ta chỉ nghe Phương Trí Viễn nói phải ngồi xe lửa phải ngồi máy bay, trong hiểu biết của bà ta thì đi Hương Thành không khác gì xuất ngoại.

“Thím Giang, Hương Thành tuy cách Dương Thành không gần nhưng cũng không xa như thế, đợi sau này cháu ổn định bên đó rồi khi có thời gian sẽ về đây thăm mọi người.” Phương Trí Viễn nhìn bà cụ không nỡ như thế liền an ủi.

“Được đấy, Trí Viễn, thím Giang hy vọng lần sau cháu đến có thể dẫn theo vợ con cùng đến thăm thím, một mình cháu ở Hương Thành cô đơn lẻ loi, thím nghĩ tới mà đau lòng.” Lúc này Trương Quế Hoa còn không quên giục cưới.

Phương Trí Viễn thật sự không ngờ sự việc lại đi theo chiều hướng này, ông ấy có phần dở khóc dở cười gật đầu lia lịa nói: “Cháu biết rồi, thím Giang, thím yên tâm đi, đợi sau khi cháu có sự nghiệp rồi cháu sẽ suy nghĩ đến chuyện này.”

“Ừ, vậy thì tốt, cưới vợ cả gia đình sống chung thì mới có hơi ấm, và cũng có triển vọng.” Trương Quế Hoa như đang khuyên con cái trong gia đình mình, tận tình khuyên bảo.

Chính trong lúc họ đang nói chuyện, bên ngoài vọng lại tiếng thắng xe của xe hơi.

“Cậu, xe đến rồi.” Úc Thừa nói với Phương Trí Viễn sau khi nhìn thấy chiếc xe Jeep nổi bật ngoài kia.

Bình Luận (0)
Comment