Giang Trường Hải bên cạnh ngửi thấy mùi thơm, nhìn mấy đứa trẻ đang uống canh gà, trong lòng cũng có chút tham ăn: "Mẹ, mẹ cũng cho con và con dâu mẹ một bát nếm thử, bọn con kiếm tiền cũng rất mệt mỏi đấy, con cũng phải bồi bổ mới được."
"Phải đấy, mẹ, con làm phiên dịch ở đây cũng phải sử dụng trí não suốt cả ngày. Con thấy hình như mình gần đây còn sụt cân nữa, vậy nên phải ăn chút gì đó để bồi bổ cơ thể mẹ ạ." Tô Uyển Ngọc cũng nhanh chóng nói.
Trương Quế Hoa liếc nhìn hai người bọn họ, do dự một chút, cuối cùng đi vào phòng bếp.
Khi cả hai thấy mình còn có cửa, cũng chạy ra cửa bếp, háo hức chờ món canh gà của bà cụ.
Chẳng mấy chốc, bà cụ bưng một cái bát lớn đưa cho hai người họ.
Giang Trường Hải đã bật cười khi thấy mẹ mình bưng ra một bát súp gà to như vậy cho ông và con dâu.
Nhìn đi, mẹ ruột thì luôn là mẹ ruột, dù miệng luôn cằn nhằn mình nhưng thực ra, bà ấy chắc chắn rất thương mình.
“Mẹ, mẹ thật tốt, con biết mẹ là người tốt với con nhất mà.” Giang Trường Hải vui vẻ nói.
“Hừ, uống đi, mẹ đưa hết đồ ngon cho con rồi đấy.” Trương Quý Hoa cười đem bát đưa cho ông.
Giang Trường Hải nhìn một cái liền ngẩn ra: "Mẹ? Chỉ có vậy ..."
Tuy rằng Trương Quế Hoa múc cho bọn họ một bát lớn canh gà, nhưng riêng một cái đầu gà đã chiếm diện tích lớn của cả bát, còn lại là một ít nội tạng.
"Sao vậy? Không thích ăn hả? Không thích ăn thì cho mẹ." Trương Quế Hoa nhìn dáng vẻ ông như vậy liền trừng mắt nói.
“Không phải, con thích ăn, con thích ăn mà, nhưng chỗ này đều là nội tạng, mẹ cũng không bỏ vào mấy miếng thịt gà cho bọn con.” Tuy Giang Trường Hải lẩm bẩm, nhưng mà tay vẫn cầm chắc bát canh.
"Thịt gà? Thịt gà là cho Miên Miên, ba con gà của mẹ đều đem đến cho Miên Miên. hai đứa được thơm lây mà ké chút nội tạng là tốt lắm rồi. Đi, đi, đi ra ngoài, đừng làm mất thời gian nấu cơm của mẹ." Trương Quế Hoa mất kiên nhẫn đẩy ông ra.
Tuy rằng Giang Trường Hải đang nói trả với mẹ mình, nhưng ông cũng biết bà rất yêu con gái của ông, mẹ ông đối xử tốt với con bé thì ông cũng thấy vui rồi.
Giang Trường Hải bưng bát canh gà cười, cẩn thận đưa cho vợ: “Vợ à, em ăn trước đi, nếu còn dư thì anh sẽ ăn.”
“Anh Hải, chúng ta cùng ăn đi.” Tô Uyển Ngọc kéo Giang Trường Hải, hai người ngồi xuống. Hai người ngồi ăn đối diện với Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa cha cô và bà nội cô vừa nãy rồi.
Vì vậy, trong khi bà cụ đang bận rộn trong nhà bếp, Chí Văn Chí Võ đang xem TV trong phòng khách, cô đã bí mật lấy hai miếng thịt ngon trong bát của mình và bỏ vào bát của cha mẹ mình.
Thấy bà cụ không để ý, hai vợ chồng nhanh chóng chia nhau ăn, ăn xong thì lặng lẽ giơ ngón tay cái cho con gái.
Con gái thực sự là tấm áo bông ấm áp của cha mẹ mà!
Bà cụ lúc này đang bận rộn luôn tay luôn chân ở trong bếp.
Trước đây khi nấu ăn ở nhà, bà ta tiếc gia vị với không nỡ sử dụng dầu ăn, nhưng bây giờ Giang Miên Miên chuẩn bị thi cấp ba nên cần bổ sung dinh dưỡng. Lần này bà ta đã thay đổi lối sống keo kiệt như hồi còn ở nhà rồi, nấu ăn rất chịu khó dùng gia vị và dầu ăn, cũng không còn tiếc gạo với thịt nữa, một lúc sau đã nghe thấy mùi thức ăn từ phòng bếp bay ra.
Thực ra thì tay nghề của bà cụ khá tốt, nhưng trước đây điều kiện trong nhà khó khăn, chỉ cần đủ ăn là được, trong hoàn cảnh đó thì làm sao dám nghĩ tới việc ăn ngon chứ.
Bây giờ nhà có điều kiện rồi, đồ ăn do bà cụ làm dù không bằng đầu bếp của tiệm cơm Quốc Doanh, nhưng vẫn ngon hơn nhiều so với tay nghề của Tô Uyển Ngọc rồi.