Đến cùng là tên khốn kiếp nào ở sau lưng tố cáo cô ta?
Tuy rằng trong lòng tràn đầy lửa giận, thế nhưng Tề Cảnh nhìn thấy sắc mặt đáng sợ kia của chú hai, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Cô ta chỉ có thể sử dụng chiêu tuyệt kỹ, vô cùng đáng thương cúi đầu, đè lên cổ họng, ngoan ngoãn nhận sai: "Chú hai, con biết sai rồi."
"Con đó, đã lớn như vậy rồi, làm sao mỗi ngày đều làm những chuyện không đàng hoàng vậy? Chuyện lần này, cắt của con nửa tháng tiền lương, sau này nếu như lại để chú phát hiện con gây xích mích, lẫn lộn trái phải, chú liền trực tiếp cho đưa con đến bộ đội, chỉnh đốn tật xấu này của con." Tề Tư cũng chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói.
Tề Cảnh vừa nghe nói phải đi bộ đội, thật sự hoảng sợ, cô ta mau mau bảo đảm: "Chú hai, con thật sự biết sai rồi, lần sau con tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Xem biểu hiện sau này của con, được rồi, đi ra ngoài đi." Tề Tư hiện tại vừa nhìn thấy cô ta thì tức giận, ông ta một đời anh minh, thực sự là thiếu một chút nữa đã bị hủy hoại trên tay cháu gái không hiểu chuyện của chính mình.
Mà lúc này Giang Miên Miên, còn không biết vì một cú điện thoại ngày hôm qua của mình mà phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Đồng dạng cô cũng không biết, Trình An đã ở sau lưng yên lặng giúp cô và Tô Uyển Ngọc quét sạch một cản trở.
Cô đang đọc giáo khoa học đã mượn về từ thư viện của trường học vào buổi sáng.
Tô Uyển Ngọc cũng theo Giang Miên Miên, đồng thời học tập ngoại ngữ, hiện tại tuy rằng đã vận dụng bốn kỹ năng đều rất nhuần nhuyễn, nhưng khoảng thời gian này đã nuôi thành thói quen tốt mỗi ngày học tập.
Hơn nữa sau này nếu như bà được điều đến trong thành phố, vừa mới bắt đầu tiếp nhận công tác mới, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện không thích ứng, cho nên bà dự định lại học thêm tri thức chuyên nghiệp của mình.
Giang Trường Hải ở ngoài sân loanh quanh, nhìn căn nhà mới này có nơi nào cần tu sửa hay không.
Khi cả nhà bọn họ ba người đang bận rộn, thầy Phương cầm một bao bánh nướng tới cửa thăm hỏi.
"Tiểu Giang, đang bận gì đó?" Thầy Phương thấy cửa lớn không khóa, trực tiếp liền đi vào.
"Thầy Phương, thầy đã tới, mời vào." Giang Trường Hải nhìn thấy người tới, nhiệt tình chiêu đãi.
"Thầy Phương." Giang Miên Miên nghe được tiếng nói chuyện, cũng để sách trong tay xuống, chạy tới chào hỏi.
"Thầy Phương, mời uống nước." Tô Uyển Ngọc rót một chén nước sôi để nguội bưng tới.
"Cảm ơn, Tiểu Tô, đây là bánh nướng vợ tôi làm, mới ra lò, còn nóng hổi, mang qua đây cho mọi người nếm thử." Thầy Phương đưa đồ vật trong tay tới.
"Cảm ơn thầy Phương, cũng cảm ơn chị dâu." Tô Uyển Ngọc nhận lấy còn bánh nướng nóng hổi, lễ phép nói cám ơn.
"Không có chuyện gì, khách khí cái gì chứ." Thầy Phương cười vung vung tay, hoàn toàn không thèm để ý nói.
Ông ta ngồi ở trên ghế salông, nhìn thấy vài tờ toán học năm nhất trên khay trà, lập tức một mặt hòa ái thân thiết hỏi: "Miên Miên, em đang học tập sách giáo khoa năm nhất sao?"
"Đúng vậy, thầy Phương, em vẫn luôn có thói quen sớm chuẩn bị bài, không phải sắp khai giảng sao, em nghĩ trước tiên nên chuẩn bị chương trình học một chút." Giang Miên Miên ngoan ngoãn giải thích.
"Thói quen này tốt, chẳng trách đứa nhỏ này có thể thi điểm tuyệt đối, hóa ra là bình thường liền nuôi thành thói quen học tập tốt, chờ khai giảng, thầy cũng phải nói cho bọn học sinh học tập nhiều như em." Thầy Phương vui mừng.
Tính tình của đứa nhỏ Giang Miên Miên này quả thực là quá trầm ổn, thi đứng đầu toàn thành phố, thu được khích lệ nhiều như vậy, còn có thể không kiêu không vội, trước khi khai giảng còn biết chủ động chuẩn bị chương trình học kỳ sau, trẻ con tốt như vậy, ai có thể không thích chứ?