Trương Quế Hoa đắc ý: "Biết vậy là tốt, ngày mai nhớ kỹ đem quần áo giặt sạch sẽ đó."
"Tuân mệnh!"
Sáng ngày hôm sau, lúc Tô Uyển Ngọc thức dậy, bà cụ cũng đã làm xong cơm sáng.
"Mẹ, mẹ dậy sớm thế ạ?" Tô Uyển Ngọc thấy bà cụ từ tối qua đến bây giờ, vẫn luôn bận rộn/vẫn chân luôn tay, có chút ngượng ngùng nói.
Trương Quế Hoa nhìn thấy bà, lập tức lộ ra một nụ cười rất tươi: "Uyển Ngọc dậy rồi à, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, ngủ được ít, dù sao cũng không có chuyện gì, liền làm cơm, con đi làm rất vất vả, mẹ liền muốn để cho con ngủ thêm một lát."
"Cảm ơn mẹ." Tô Uyển Ngọc cười nói.
Lời nói của anh Hải hôm qua thật không có sai, bây giờ bà cụ thật sự là coi mình như con gái mà thương yêu, bà đi qua giúp đỡ dọn bát đũa.
Ăn bữa sáng xong, Trương Quế Hoa vội vàng về nhà làm việc, còn dặn dò với hai người: "Thằng cả à, Uyển Ngọc, hai người các con phải sống cho tốt, mẹ về nhà trước."
"Mẹ, để con tiễn mẹ." Giang Trường Hải nói.
"Không cần, đường cũng không xa, cũng đừng giày vò, buổi sáng mát mẻ, mẹ đi một lúc liền về đến nơi." Bà cụ liên tục khoát tay từ chối.
Đưa tiễn bà cụ xong, Tô Uyển Ngọc thấy cũng vừa đến lúc nên cũng đạp xe đạp đi làm.
Giang Trường Hải ở trong nhà tránh nóng, ông thấy mấy ngày này thời tiết rất mát mẻ, liền định lại đi Hải Thành mua chút đồ, nếu bây giờ đi thì chờ đến khi con gái ông khai giảng, chắc hẳn ông cũng thể trở về rồi.
Buổi tối Tô Uyển Ngọc trở về, Giang Trường Hải liền đem suy nghĩ của mình nói với bà.
Đối với chuyện này, Tô Uyển Ngọc đương nhiên là toàn lực ủng hộ, hai vợ chồng thương lượng một chút, Giang Trường Hải liền quyết định mua vé ngày mai, trực tiếp xuất phát.
Sáng hôm sau, Giang Miên Miên biết cha cô định đi Hải Thành, vội vàng nhắc nhở: "Cha, lần này cha đi Hải Thành, đừng quên mang cái máy nhắn tin con đưa cho cha kia nhé, đến lúc đó có chuyện gì, nhà mình cũng dễ liên lạc."
"Ừm, cha biết rồi, con gái, con cứ yên tâm đi, cha lúc nào cũng mang theo." Giang Trường Hải vỗ vỗ máy nhắn tin trên lưng, cười ha hả nói.
"Còn cả nón mặt trời nữa, bên chỗ Hải Thành, khẳng định nóng hơn so với nhà chúng ta ở đây." Giang Miên Miên-chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, tận chức trách nhắc nhở.
"Tốt, vẫn mang đây." Giang Trường Hải thấy con gái ông vì bản thân mình suy nghĩ như thế, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều đồng ý.
Cơm nước xong xuôi, Giang Trường Hải cầm chiếc túi Tô Uyển Ngọc thu dọn cho ông, và cả tiền nhập hàng, hai vợ chồng cùng ra cổng.
Tô Uyển Ngọc đi chính phủ của thị trấn. Giang Trường Hải đi Hải Thành.
Thấy cha mẹ cô đều đi, Giang Miên Miên cũng tiến vào hệ thống không gian tiếp tục học tập nghiên cứu làm sao để chế tạo ra điện thoại.
Trải qua thời gian học tập dài như vậy, cô đã có hiểu rõ cơ bản đối với điện thoại thế hệ hai.
Nếu chỉ là muốn chế tạo ra điện thoại cũng không tính khó, mà khó ở đây là bây giờ Trung Quốc không có trạm phát và hệ thống truyền tin.
Muốn kiến thiết hai hạng mục này, chưa nói đến tổng thể công trình này rất khổng lồ, còn cần đến lượng lớn nhân lực, vật lực, và tài lực.
Một hạng mục công trình khổng lồ như thế, cô chỉ một người là căn bản không cách nào hoàn thành được, mà cô lại không thể nói thẳng với đồng chí lãnh đạo, bản thân cô muốn chế tạo ra điện thoại di động thế hệ hai mà trước mắt nước ngoài cũng chưa có, ý nghĩ như vậy đúng là viển vông, không thực tế.
Ngay cả khi các đồng chí lãnh đạo tin tưởng và ủng hộ cô, cô cũng không muốn mất tự do, suốt ngày bị nhốt trong viện nghiên cứu khoa học để làm thí nghiệm, tự do là đáng quý.
Nghĩ tới những thứ này, Giang Miên Miên bực bội ra khỏi hệ thống không gian, nằm ngửa ở trên giường, nghe tiếng ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ, trong lòng rối như tơ vò.
Sao lại khó như vậy chứ? Cô thật sự muốn làm điều gì đó cho quốc gia mà.