Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm ( Dịch Full)

Chương 977 - Chương 977 - Bữa Tiệc Hải Sản

Chương 977 - Bữa tiệc hải sản
Chương 977 - Bữa tiệc hải sản

“Quý khách thật là tinh mắt, tôi làm công việc này nhiều năm như vậy, con gái của anh là cô bé đầu tiên mặc bộ váy công chúa này đẹp như vậy đấy.” Nhân viên bán hàng thành khẩn khen ngợi, nói cứ như là thật vậy.

“Cảm ơn cô đã khen, đứa bé này vốn đã xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.” Phương Trí Viễn thấy cô bé xinh đẹp như vậy, cũng hiếm khi không khiêm tốn nữa.

Úc Thừa thấy Giang Miên Miên như vậy cũng rất kinh ngạc. Bất tri bất giác, cô nhóc con trước đây hay lẽo đẽo thi theo sau lưng mình cũng đã trưởng thành rồi.

“Cậu Phương, anh Úc, có đẹp không?” Giang Miên Miên xoay một vòng trước mặt hai người.

“Đẹp, đẹp lắm.” Phương Trí Viễn gật đầu liên tục, hài lòng đáp.

“Ừ, rất đẹp.” Úc Thừa cũng nhẹ nhàng đáp.

Phương Trí Viễn thấy Giang Miên Miên mặc váy công chúa trông xinh đẹp như vậy, lại đưa mắt sang nhìn Úc Thừa.

“Tiểu Thừa, cháu xem Miên Miên thật xinh đẹp, hay là cậu cũng mua cho cháu một bộ quần áo hoàng tử đi. Hai đứa một người là công chúa một người là hoàng tử, rất đồng bộ.” Phương Trí Viễn hứng thú bừng bừng.

“Cậu, cháu không cần.” Úc Thừa nhìn bộ quần áo hoàng tử trên giá một cách ghét bỏ, lạnh lùng vô tình từ chối.

Phương Trí Viễn biết tính cách của cháu ngoại mình, thấy cậu kiên quyết như vậy, ông ta bất đắc dĩ sờ sờ mũi, không thể làm gì khác đành chuyển trận địa.

Phương Trí Viễn xách theo quần áo mới mua, lại dẫn hai đứa nhỏ đến một cửa hàng bán quần áo thường ngày khác.

Úc Thừa chân dài vai rộng, dáng vẻ lại rất đẹp trai, quả thực là giá treo quần áo trời sinh. Trong trung tâm thương mại, cho dù cậu mặc quần áo với phong cách nào cũng cực kỳ đẹp trai. Còn đẹp hơn cả người mẫu ở trong tiệm, khiến nhân viên bán hàng liên tục khen ngợi.

Mua cho Úc Thừa hai bộ quần áo thường ngày, lại mua một bộ váy nhỏ cho Giang Miên Miên xong, bọn họ mới kết thúc chuyến đi mua đồ hôm nay.

“Miên Miên, Tiểu Thừa, tối nay cậu dẫn các cháu đi ăn hải sản nhé.” Phương Trí Viễn xách túi quần áo, tuyên bố với hai đứa nhỏ.

“Ăn hải sản, tốt quá rồi cậu Phương, cháu thích nhất là ăn hải sản đấy.” Giang Miên Miên hoan hô.

Trời mới biết đã bao lâu rồi cô không ăn một bữa hải sản thật thoải mái. Lúc còn ở nhà, vì chỗ đó của bọn họ không giáp biển, cô muốn ăn hải sản chỉ có thể ăn cua và tôm lớn để thỏa nguyện một chút. Cô cũng sắp quên luôn mùi vị của hải sản rồi.

Úc Thừa thấy Giang Miên Miên vừa nhắc đến ăn là bộ dạng vô cùng vui vẻ liền gõ lên đầu cô một cái, trêu ghẹo: “Mèo ham ăn, chỉ biết có ăn thôi.”

“Cậu Phương, cậu nhìn anh Úc kìa, anh ấy đánh cháu.” Úc Thừa vốn không dùng sức, nhưng Giang Miên Miên cố ý bày ra vẻ mặt méo mó, ôm lấy đầu, giả vờ tỏ vẻ ấm ức, kéo lấy cánh tay Phương Trí Viễn làm nũng.

Phương Trí Viễn đương nhiên biết rằng hai đứa nhỏ đang đùa giỡn, nhưng ông ấy vẫn hết sức phối hợp “thiên vị”: “Tiểu Thừa, cháu xem cháu kìa, sao lại bắt nạt em gái chứ?”

“Cậu, cậu đừng để cô nhóc láu cá này lừa, em ấy giả vờ đó.” Úc Thừa cũng chỉ vào Giang Miên Miên tố cáo.

Ba người cười cười nói nói đi đến địa điểm ăn tối.

Vì địa điểm ăn tối cách trung tâm thương mại không xa nên Phương Trí Viễn không lái xe nữa mà trực tiếp dẫn hai đứa nhỏ qua đó.

Bọn họ đi đến một nhà hàng khá là nổi tiếng ở Hương Thành, Phương Trí Viễn gọi hết những món ăn đặc sắc ở đây.

Bào ngư, vi cá, tôm hùm, những hải sản này vừa mới được bắt lên, chế biến ngay tại chỗ nên mùi vị rất tươi ngon.

Bọn họ đến khá là sớm, thực khách ở nhà hàng cũng không coi là nhiều. Sau khi đợi một lúc, những hải sản mà bọn họ gọi đều đã được dọn lên.

Bình Luận (0)
Comment