Thập Niên 70: Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt

Chương 18


Lục Quốc Phú bị cậu bé quấy rối, anh ta kéo hai cánh tay nhỏ ra sau, nhẹ nhàng cưỡng chế.

Bà cụ Lục cũng cầm theo cái chổi lao đến: "Tao nói mày không nghe, hôm nay tao đánh chết mày! Mày có mẹ, có bà ngoại đúng không? Sao không gọi bọn họ đến cứu mày đi?"Nhìn thấy cái chổi sắp giáng xuống người Lục Huy, một giọng nữ quen thuộc đột nhiên vang lên: "Dừng tay!" "Cô bảo tôi dừng thì tôi phải dừng chắc, cô cho rằng cô là mẹ của nó!.

"Bà cụ Lục nói được nửa câu, đột nhiên sửng sốt: "Phương Tú?"Cách đó không xa, người phụ nữ xinh đẹp sắc mặt trắng bệch, đầu đang quấn băng gạc, không phải là con dâu cả của bà ta Trần Phương Tú thì là ai nữa?Trần Phương Tú vịn tay vào ghế, cố hết sức lê đôi chân bị thương về phía này, mu bàn tay bởi vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh: "Ai cho mẹ bán con trai con? Con còn chưa có chết đâu?"Giọng nói khàn khàn yếu ớt, ánh mắt lại như muốn ăn thịt người khiến cho xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh như không có sự sống.

Chỉ có Tiểu Lục Đào nhắm mắt theo sau mẹ là không bị ảnh hưởng một chút nào.


Nhìn thấy bà cụ Lục cầm chổi muốn đánh Lục Huy, cô bé còn nhặt cục đá nhỏ, ném vào chân bà cụ Lục: "Người xấu… ợ! người xấu… ợ!.

Không cho! ợ… không cho đánh anh trai! "Ném xong cũng không dám nhìn bà cụ Lục, xoay người trốn phía sau lưng mẹ, giấu mặt đi như con đà điểu.

Nghe thấy giọng nói vang dội của cô, Lục Huy phản ứng đầu tiên: "Mẹ! Mẹ tỉnh rồi!""Ừ, mẹ tỉnh rồi.

"Trần Phương Tú cố hết sức đến gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Quốc Phú đang giữ tay Lục Huy: "Thả nó ra!" Đã quen với việc Trần Phương Tú ở nhà luôn nhẫn nhục chịu đựng, là kiểu mẹ hiền con thảo truyền thống, Lục Quốc Phú lần đầu nhìn thấy cô hung dữ như thế, thậm chí có chút điên, theo bản năng nới lỏng sức lực.

Lục Huy lập tức hất anh ta ra, bổ nhào về phía mẹ, hốc mắt đỏ hoe: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi!"Trần Phương Tú buông một tay ra ôm lấy cậu bé, vành mắt cũng đỏ lên: "Mẹ xin lỗi, mẹ vô dụng để con phải chịu khổ rồi.

""Đừng khóc… ợ… ợ… đừng khóc! "Tiểu Lục Đào chen vào giữa hai người, ra sức nhảy lên, phát hiện không với tới mẹ, liền kiễng chân lên lau nước mắt cho anh trai.

Đôi tay bé nhỏ mềm mại cọ xát vào khuôn mặt vừa ấm áp lại vừa thân mật.

Chỉ là tiếng nấc của cô bé thực sự quá lớn, Lục Huy nghe thấy không muốn khóc nữa thậm chí còn muốn cười.


Đúng lúc này, nhà hàng xóm kêu to một tiếng: "Má ơi! Phương Tú tỉnh rồi! Vợ Quốc Bình ấy vậy mà tỉnh rồi!" Sau đó, tiếng bước chân hỗn độn tới gần, bên trên cánh cửa lần lượt lộ ra một cái, hai cái, ba cái, bốn cái đầu.

Tám con mắt không thể tin được nhìn chằm chằm về phía Trần Phương Tú.

"Wow! Tỉnh thật này! Không phải bác sĩ Tôn nói là không tỉnh lại được hay sao?""Sao nhà cậu có thể nói ngược như vậy được nhỉ, người ta chỉ bảo là tỉnh lại có thể chỉ là kẻ ngốc chứ đâu có nói là không tỉnh lại được.

""Vậy không phải bà cụ Lục toi công bận rộn rồi hả? Bà ta còn muốn bán con trai người ta đi, lần này xong rồi.

""Cũng khó nói, Phương Tú tốt bụng như vậy! "Mấy người không hề e dè, ở ngay trước mặt người nhà họ Lục mà bàn tán.

Bà Vương thậm chí còn gọi Trần Phương Tú: "Phương Tú, đừng bỏ qua cho bà ta! Tôi nói cho cô nghe, bà ta vừa nghe nói có khả năng cô bị đánh hỏng não, căn bản không chữa trị cho cô! Bà ta còn ngược đãi Tiểu Huy và Đào Đào nhà cô, không cho chúng nó ăn cơm, mẹ kiếp là thứ gì không biết!" "Mẹ kiếp! Bà mới là thứ gì không biết ấy! Tôi không vả miệng bà, bà khó chịu đúng không? Mẹ kiếp! " Bà cụ Lục tức giận giơ chân, giơ tay ném cây chổi đi.


Đáng tiếc, mục tiêu không chính xác, lực đạo cũng không đủ, cái chổi mới bay được nửa đường đã rơi xuống.

Lồng ngực bà ta phập phồng dữ dội, đang muốn cãi nhau với bà Vương một trận, thì một chiếc xe gắn máy ba bánh đỗ lại trước cửa nhà họ Lục.

Hai người mặc đồng phục công an bước xuống xe, đưa tay gõ cửa.

"Chúng tôi nhận được tố giác, nói rằng có người đánh con dâu dẫn đến tử vong, xin hỏi ai là Diệp Cúc Hoa?".

Bình Luận (0)
Comment