Hàn Cảnh Viễn dẫn bốn đứa trẻ ra bờ biển chơi hơn một tiếng rồi quay lại bến tàu mua cá và tôm.
Hàn Kinh Thần muốn mua thêm một quả dứa: “Tối hôm qua ăn dứa nướng tôm ăn rất ngon.”
Vị ngọt của dứa và tươi của tôm hòa quyện với nhau ngon không thể tả.
Nhưng dì hai của cậu nấu quá ít, không ăn đủ.
Thấy Hàn Cảnh Viễn mua hai quả dứa, Hàn Kinh Thần rất vui. Chú cậu nói mua là mua, chú hai còn tốt hơn dì hai, khi nào về nhất định sẽ có nhiều đồ ăn ngon.
Cố Tri Nam cố ý tụt lại phía sau vài bước, hạ giọng hỏi Hàn Kinh Thần: “Hàn Kinh Thần, có phải cậu có thành kiến với tôi?”
Rõ ràng lúc ở trong hang ổ của bọn buôn người, cả hai rất đoàn kết.
Cậu cho rằng sau khi hai người trở thành người một nhà sẽ rất đoàn kết, nhưng cậu sai rồi, đã nhiều ngày mà Hàn Kinh Thần vẫn phớt lờ cậu.
“Không có.”
Có vẻ như Hàn Kinh Thần không muốn nhắc tới chuyện này nên chạy nhanh hơn vài bước.
Mâu thuẫn giữa những đứa trẻ không thể giải thích được.
Hàn Cảnh Viễn sải bước đuổi theo, nghiêm túc nói: “Hàn Kinh Thần, con không lễ phép, chú nhỏ không làm gì sai, tại sao con lại làm thế?”
Hàn Kinh Thần tức giận mắng lại: “Rõ ràng nói sẽ làm anh em tốt, bây giờ cậu ấy lại là chú nhỏ của con, con còn lớn hơn cậu ấy một tháng. Sao con có thể chấp nhận được.”
Một hơi phát t.iết hết buồn bực ở trong lòng, Hàn Kinh Thần chạy nhanh như chớp.
Hóa ra cậu nhóc này để ý thân phận như vậy, lòng tự trọng bị tổn thương.
Cố Tri Nam muốn đuổi theo nhưng bị Hàn Cảnh Viễn giữ lại: “Đừng để ý đến nó, cứ để nó từ từ bình tĩnh lại.”
……
Về gần đến nhà mà bước chân của Hàn Kinh Thần cũng chưa dừng lại. Hàn Cảnh Viễn nói: “Con cứ chạy đi, trưa nay tự đến căn tin mua cơm.”
Hàn Kinh Thần nhớ lại đồ ăn ngon mà trưa hôm qua cậu bỏ lỡ, chỉ có thể quay đầu đi về nhà.
Đúng lúc Kiều Lan từ trên núi chạy xuống, nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn, cô ta cũng không kịp đi báo với tổng bộ: “Doanh trưởng Hàn, Tô Anh vì cứu cậu bé kia mà chạy vào bãi mìn, anh mau đi xem một chút.”
Giỏ rau trong tay Hàn Cảnh Viễn rơi xuống đất, tay anh lập tức run lên.
Bằng chút lý trí còn còn sót, anh chỉ vào Cố Tri Nam, cậu nhóc trầm ổn nhất trong bốn đứa: “Em hãy để ý ba đứa chúng nó. Không cho phép bốn đứa lên núi, anh đi tìm cô ấy. "
Sau khi hỏi rõ phương hướng, Hàn Cảnh Viễn chạy đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi anh ngửi thấy mùi máu tươi, tìm được Tô Anh vẫn nguyên vẹn thì th.ở d.ốc, trái tim đập loạn đã trở về vị trí cũ.
Cậu bé nằm trong lòng ngực cô đã ngất xỉu, không biết chuyện có nghiêm trọng không, Hàn Cảnh Viễn lập tức ngồi xổm xuống xem xét vết thương của một lớn một nhỏ.
……
Khi Tô Anh tìm được Hữu Hữu, cậu bé đã bị lợn rừng dọa ngất xỉu. Cô dùng dị năng phá nát não lợn rừng, sau đó chữa trị nội tạng bị hao tổn của cậu bé.
Bởi vì tiêu hao quá nhiều dị năng nên Tô Anh có chút suy yếu, đứng dậy không nổi. Cô chỉ đành ôm cậu bé ngồi dưới đất nghỉ ngơi, còn lợn rừng thì nằm dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa.
Cô còn chưa khôi phục lại thể lực thì Hàn Cảnh Viễn đã tìm đến.
Nhìn Hàn Cảnh Viễn lo lắng hỏi han, Tô Anh nghĩ thầm, không thể nói một mình tiêu diệt lợn rừng được.
Theo như cô biết, phụ nữ ở thế giới này không có sức mạnh lớn như vậy.
Cô suy nghĩ một lúc, chỉ vào con lợn rừng đã chết và nói: “Nó đâm vào gốc cây, chết rồi.”
Hàn Cảnh Viễn nhìn con lợn rừng đang nằm dưới gốc cây gần đó, mí mắt giật vài cái.
……
Tô Anh cứu Tô Chân Hữu khỏi móng vuốt của lợn rừng, Kiều Lan Lan mắng Từ Phân Nguyệt vừa chạy tới: “Nếu không phải Tô Anh cứu Hữu Hữu, tôi xem chị giải thích với doanh phó Tô như thế nào!”
Từ Phân Nguyệt đuối lý, ôm cậu bé xuống núi rồi đưa đi bệnh viện kiểm tra.
Con lợn rừng nằm trên đất kia nặng hơn ba trăm cân, được binh lính chạy tới khiêng về.
Tô Anh thèm thịt lợn, hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Là em phát hiện lợn rừng này, nhà chúng ta có được chia thịt không?”
Hàn Cảnh Viễn bị dọa, Tô Anh và cậu bé đúng là bước vào phạm vi của bãi mìn, quá nguy hiểm.
Anh nặng nề nói: “Lần sau em đừng chạy loạn nữa, được không? Chỗ đó là bài mìn trước giải phóng, người ở đây không ai đi vào đấy.”
Tô Anh có nhìn thấy bảng thông báo trên cây, cô đã rất cẩn thận.
Nhưng bây giờ không phải lúc nên tranh cãi.
Cô mềm giọng dụ dỗ: “Em cứu cậu bé, còn phát hiện con lợn rừng nặng tận ba trăm cân mà anh còn hung giữ với em?”
Cô học được cách này từ chị gái sống bên mình lúc ở dị giới. Bạn đời của chị ấy là một quân nhân không thích cười. Mỗi khi người đó hung dữ, chị gái ấy đều làm nũng, người đàn ông kia không biết làm cách nào.
Chị ấy đã truyền dạy kinh nghiệm của mình cho cô và nói cách này rất dễ sử dụng.
Tuy lúc đó Tô Anh không có bạn tình nhưng cô có thể học.
Quả nhiên, mí mắt Hàn Cảnh Viễn lại giật vài cái, quai hàm đang căng thẳng lập tức thả lỏng. Anh thở dài nói: “Sao em không nhận ra là anh đang lo lắng cho em.”
Tô Anh nghĩ thầm, cả khu này, người không cần lo lắng nhất chính là cô.
Hàn Cảnh Viễn nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Anh còn chưa bình tĩnh lại, anh hỏi: “Em có thể đi không?”
Tô Anh lắc đầu: “Em phải nghỉ thêm chút nữa mới có thể đi.”
Vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lực, dị năng đã cạn kiệt, không thể khôi phục nhanh như vậy.
Hàn Cảnh Viễn ngồi xổm xuống: “Lên đi, anh cõng em.”
Người đàn ông này thật chu đáo, Tô Anh dựa vào tấm lưng rộng lớn, cường tráng của anh, xoa xoa vành tai anh nói: "Cảm ơn."
Vành tai bị cọ xát khiến Hàn Cảnh Viễn không nhịn được rùng mình. Anh phải vịn vào thân cây mới có thể đứng lên.
Tô Anh đau lòng nói: “Là anh quá yếu, hay do em nặng?”
Hàn Cảnh Viễn lảo đảo một bước rồi cõng được cô gái nhỏ lên: “Đều không phải, đây là lần đầu tiên anh cõng vợ mình, sau này sẽ tập thành thói quen.”
……
Về đến nhà, mấy đứa nhỏ đều vây quanh cô, ngay cả Hàn Kinh Thần cũng lo lắng hỏi: “Dì có bị thương không?”
Cố Tri Nam cho rằng Tô Anh bị thương nên vô cùng nôn nóng: “Chị dâu, chị bị thương chỗ nào?”
Tô Anh nói với đám nhóc: “Chị không sao, chỉ là chị hơi sợ nên đi không nổi.”
Hàn Kinh Thần vỗ vỗ ngực: “Bọn con đều lo lắng gần chết, vậy dì nghỉ ngơi đi, con và Cố Tri Nam đến căn tin mua cơm.”
Thực ra Tô Anh vẫn có thể nấu cơm, nhưng nếu cô thể hiện, sau này mấy đứa sẽ cảm thấy cô có thể làm được tất cả mọi thứ, lần sau chắc chắn sẽ không lại đau lòng vì cô nữa.
Cá và tôm mà Hàn Cảnh Viễn mua thì để lại buổi tối nấu.
Cô đưa hai cậu bé tiền và phiếu.
Hai cậu bé vừa đi không bao lâu, bộ hậu cần thông báo mỗi nhà tới căn tin nhận thịt lợn rừng.
Trong khu có hơn một trăm hộ, mà lợn rừng nặng ba trăm cân, nếu tính cả nội tạng thì mỗi nhà có thể nhận một cân, số còn lại chia cho người nhà bộ đội để mọi người cùng được thưởng thức.
Tô Anh thúc giục Hàn Cảnh Viễn: “Anh mau đi nhận thịt đi. Đến muộn không nhận được thịt thì không có thịt ăn đâu.”
Mặt Hàn Cảnh Viễn nóng lên, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Lan Lan đã nhận được thịt và quay về. Cô ta lấy một cân thịt ba chỉ, vừa mỡ vừa nạc nhưng Tô Anh cảm thấy thịt nạc ăn ngon hơn.
Kiều Lan Lan còn cầm vải sang cho Tô Anh: “Đây là vải của cô.”
Tô Anh nhìn loại trái cây tầm thường rồi bóc một quả bỏ vào miệng. Vị ngọt lan khắp khoang miệng, cô không ngờ trên đời này còn có loại quả ngon như vậy.
Kiều Lan Lan thấy Tô Anh thích ăn thì chia một nửa phần của mình cho cô: “Lão Đinh không thích đồ ngọt, một người tôi không ăn hết nhiều như vậy, cô đừng khách khí, nhận lấy đi.”
Có qua có lại, Tô Anh cho Kiều Lan Lan một quả dứa: “Hôm nay Hàn Cảnh Viễn mua hai quả dứa, cô mang về một quả đi.”
Kiều Lan Lan hỏi: “Mấy nhóc nhà cô đâu?”
Tô Anh nói: “Tôi nói tôi bị dọa sợ, không thể nấu cơm, chúng chủ động đến căng tin mua cơm rồi.”
Kiều Lan Lan thở dài, kiếp trước Hàn Cảnh Viễn luôn độc thân, một mình nuôi Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh. Hai đứa trẻ này không còn bố mẹ, phải mất một năm nhà họ Hàn mới phá vỡ kế hoạch của băng nhóm buôn người.
Sau khi trở về, tính cách của chúng rất ngang ngược, Hàn Cảnh Viễn mới ở tuổi trung niên đã bị hai đứa chọc tức đến mức mọc cả tóc trắng.
Kiếp này mấy đứa có Tô Anh quản lý, hẳn sẽ không giống kiếp trước.
……
Không trong chốc lát, Hàn Cảnh Viễn mang hai cân thịt bắp giò ngon về.
Tô Anh thấy những nhà khác đều nhận được một cân thịt, thấy Hàn Cảnh Viễn mang theo hai cân thì hỏi: “Sao nhà của chúng ta được nhiều hơn một cân?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Em phát hiện lợn rừng, người của căng tin nói cho nhà mình nhiều hơn một chút.”
Tô Anh thầm nghĩ, như thế cũng không nhiều lắm.
Sao lợn rừng có thể đâm vào cây rồi chết được, là cô tiêu hao dị năng nghiền nát não của lợn rừng nên người trong khu mới có thịt lợn ăn.
Hàn Cảnh Viễn thuận miệng nói: “Chú đầu bếp còn tiếc, nói óc lợn là thứ tốt nhất, tiếc là bị nát như bã đậu rồi.”
Anh nói xong thì đưa thịt lợn cho Tô Anh.
Tô Anh không thay đổi sắc mặt, nhận thịt lợn rồi nói: “Buổi tối chúng ta ăn bún thịt đi.”