Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 16

Sau khi Hàn Cảnh Viễn từ nhà ăn trở về, hai cậu bé đã nấu xong bữa trưa, bốn mặn một canh, cả thịt lẫn rau, sắp xếp cũng tương đối đẹp mắt.

Vì hôm nay mắc lỗi ngốc nghếch nên đến bây giờ Hàn Kinh Thần vẫn luôn áy náy nên nấu cơm vô cùng nghiêm túc. Cậu bé đặt cơm lên bàn, tự hào nói: “Chú hai, con bây giờ đã có thể nấu cơm.”

Mới có nửa tháng, Hàn Cảnh Viễn không tin cậu bé có thể nấu ăn ngon như vậy.

Nhưng trẻ con cần được cổ vũ.

Anh nói: “Không tồi, nếu ông nội con biết thì bệnh có thể sẽ tốt lên.”

Hàn Kinh Thần vội vàng nói: “Chú đừng nói trước, lúc nào về nhà, con sẽ nấu cho ông nội, cho ông ấy một bất ngờ.”

Hàn Cảnh Viễn nếm tất cả món ăn trên bàn, cũng không tệ lắm. Tuy không ngon bằng đồ ăn mà Tô Anh làm nhưng cô vẫn khen Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam khiến hai cậu bé kích động đến mức mặt đỏ lên, hai cô gái nhỏ cũng ăn mọt cách thích thú, không hề ghét bỏ đồ ăn mà anh trai và chú nấu.

Cuộc sống yên bình và tươi đẹp như vậy không dễ gì có được.

……

Tô Anh định nói với Hàn Cảnh Viễn chuyện công việc: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Hàn Cảnh Viễn cười nói: “Trùng hợp quá, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Tô Anh nói: “Vậy anh nói trước đi.”

“Lão Bàng đang tuyển một người giúp việc trong bếp, cần người nhà trong viện có kinh nghiệm công tác trong tiệm cơm. Ông ấy nhờ anh hỏi em có muốn làm không, công việc tạm thời nên một tháng ba mươi hai tệ. Anh nghĩ nhà chúng ta không thiếu chút tiền lương này nên nói muốn hỏi ý kiến của em trước.”

“Không phải chủ nhiệm Kiều sắp xếp Từ Phân Nguyệt sao?”

Hai công việc gần giống nhau, tiền lương cũng không khác nhiều lắm. Tô Anh thích làm ở nhà ăn, vừa gần nhà mà mối quan hệ với mọi người cũng đơn giản.

Cô hỏi: “Nhưng nếu em cướp việc của chị ta thì không hay lắm.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Từ Phân Nguyệt không tính là người nhà. Nếu để chị ta làm thì người trong nhà sẽ có mâu thuẫn nên lão Bàng nghĩ ra cách này. Ngày mai ông ấy sẽ kiểm tra một chút, nếu em muốn thì có thể đi thử.”

Tô Anh suy nghĩ một chút rồi ra quyết định: “Được, vậy ngày mai em đến thử.”

Hàn Cảnh Viễn cười: “À đúng rồi, nãy em cũng có chuyện muốn nói với anh. Là chuyện gì?”

Tô Anh nói: “Em cũng tìm được một công việc tạm thời, cũng là giúp việc bếp núc trong tiệm cơm quốc doanh. Nếu ngày mai em được nhận giúp việc ở nhà ăn thì em sẽ từ chối chỗ tiệm cơm quốc doanh.”

Hàn Cảnh Viễn vui vẻ nói: “Được, em tự quyết định, anh được nghỉ buổi chiều, sẽ dẫn mọi người đi dạo trong thành phố.”

Mấy đứa nhỏ đều vui vẻ, Tô Anh nói: “Em không đi đâu. Em muốn ngủ trưa. Sau này đi làm sẽ không nhàn nhã như vậy, anh dẫn bọn nhỏ đi đi.”

Hàn Cảnh Viễn nửa tháng không về nhà nên cũng không muốn đi ra ngoài một mình.

Anh nói: “Vậy anh cũng không đi, thật ra trong thành phố cũng không có gì thú vị. Anh sẽ dẫn mấ đứa ra bến tàu mua cá một lúc rồi về.”

“Cũng được.”

Cố Tri Nam thấy chị dâu không nhắc đến chuyện của anh trai mình thì sốt ruột nói với Hàn Cảnh Viễn: “Anh rể, anh em nói ngày mai sẽ đến đón em và Xán Xán đến căn cứ chơi một ngày, anh thấy có được không?”

Lòng Hàn Cảnh Viễn nhảy dựng, chồng cũ của Tô Anh muốn đến đây.

Anh nói: “Chị dâu em ngày mai đến nhà ăn xin việc, sáng mai anh đưa các em đi, được không?”

Cố Tri Nam gật đầu: “Được ạ.”

Tô Anh nhìn anh, anh không ngại là được.

……

Sáng sớm hôm sau, Hàn Cảnh Viễn đưa bọn nhỏ ra cửa viện, Tô Anh thì đến nhà ăn.

Hôm nay có hai người tới phỏng vấn cho vị trí này, là Tô Anh và Từ Phân Nguyệt. Nếu không có Tô Anh đột nhiên xuất hiện, vị trí này sẽ là của Từ Phân Nguyệt.

Vì vậy, Từ Phân Nguyệt rất bất mãn với cô.

“Nhu nhược, yếu đuối, cô chắc chắn sẽ không khuân vác được bao gạo bao thóc nào đâu.”

Tô Anh không trả lời mà nói với Bàng Tại Minh: “Thầy Bàng muốn so tài như thế nào?”

Bàng Tại Minh nhìn chân tay vợ của Hàn Cảnh Viễn nhỏ nhắn, sợ cô không thắng được Từ Phân Nguyệt.

Ông ấy nói: “Đơn giản thôi. Đấu ba trận, thắng hai là được. Trận đầu tiên, trong năm phút đồng chí Tô và đồng chí Từ ai chuyển được nhiều khoai tây hơn sẽ thắng.”

Từ Phân Nguyệt cười, ai cũng biết sức lực của chị ta ngang với một người đàn ông. Chuyển khoai tây ư, chị ta cảm thấy thầy Bàng đang cố ý giúp mình.

Tô Anh cảm thấy việc này cũng không quá khó, dù sao ở dị giới, ai mà không khiêng được mấy trăm cân.

Nhưng ở thế giới này, sức người yếu, cho dù nguyên chủ khỏe mạnh nhưng đột nhiên khiêng mấy trăm cân thì vô cùng đáng sợ.

Một sọt khoai tây nặng khoảng năm mươi cân, Từ Phân Nguyệt nhấc lên dễ dàng.

Thầy Bàng thấy nếu so về thể chất thì sẽ bất lợi với Tô Anh. Ông ấy vừa định khuyên cô từ bỏ thì thấy cô vác hai sọt khoai tây nặng một trăm cân lên vai rồi đi.

Bàng Tại Minh:…

Bề ngoài đồng chí Tô nhìn mảnh mai như thể chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng ngã lại có thể khiêng hai sọt khoai tây khiến ông ấy há hốc mồm kinh ngạc.

Tô Anh và Từ Phân Nguyệt đều đi đi lại lại ba lần. Mỗi lần Tô Anh đi thì đều chuyển được gấp đôi Từ Phân Nguyệt. Vì vậy, trận đầu tiên, Tô Anh thắng.

Bàng Tại Minh nói: “Đồng chí Tô, doanh trưởng Hàn có biết cô có năng lực này không?”

Tô Anh khiêm tốn nói: “Chỉ là cố gắng một chút thôi, cũng không giỏi lắm. Thầy Bàng, trận thứ hai là gì?”

“Thái khoai tây.”

Từ Phân Nguyệt lại cười, ai cũng biết chị ta giỏi dùng dao. Chị ta có thể dùng dao gọt hoa quả để khắc hoa lên quả táo.

Chị ta nghĩ, kỹ thuật cắt rau của Tô Anh chắc chắn không tốt bằng mình, trận này chắc chắn sẽ thắng.

Từ Phân Nguyệt đã cắt được bảy, tám lát khoai tây, Tô Anh xem nhìn, cảm thán: kỹ thuật xắt rau củaTừ Phân Nguyệt cũng chỉ có như vậy. Ở dị thế, cô là người xếp đầu tiên.

Thầy Bàng thấy vậy thì khen: “Không tồi không tồi, kỹ thuật của đồng chí Từ như người đã luyện tập mười mấy năm.”

Từ Phân Nguyệt đắc ý, từ khi chị ta lấy chồng năm mười tám tuổi đến khi bắt đầu ở góa thì đều phải lo liệu tất cả việc gia đình, nuôi lớn rất nhiều người cháu trai nên luyện tập kỹ thuật cắt rau này từ sớm.

Nếu không phải chị ta nấu ăn ngon, cháu gái ngoại cũng không để chị ta tới nấu cơm rồi chăm đứa nhỏ.

Tô Anh cũng bắt đầu thái khoai tây, hai người đều thái được một chậu khoai tây, nhưng Từ Phân Nguyệt thái lát còn Tô Anh thái sợi. Trận đấu này, Tô Anh lại thắng.

Tô Anh thắng cả hai hiệp nên Từ Phân Nguyệt bị loại.

Chị ta tức giận nói: “Thầy Bàng nói thái khoai tây thành lát, Tô Anh lại thái sợi, không thể để cô ấy thắng được. Trận này nên hoà.”

Tô Anh cười nói: “Được, vậy thì hoà, trận thứ ba so cái gì?”

Từ Phân Nguyệt không còn tự tin nữa. Tô Anh đã cắt rau ở tiệm cơm mấy năm, kỹ thuật của cô rất nhanh. Nhưng phần lớn thời gian cô ấy dùng để cắt rau, chắc nấu ăn sẽ không ngon.

Từ Phân Nguyệt nói: “Chúng ta mỗi người làm một món ăn đi, để những người đến ăn trưa làm giám khảo, ai làm xong đồ ăn trước sẽ thắng.”

Tô Anh cũng đồng ý.

……

Buổi sáng, bộ phận hậu cần đưa tới một sọt cá biển tươi, thầy Bàng nói: “Một người một nửa, hai người làm cá đi.”

Một sọt này có khoảng năm, sáu mươi con cá, chia làm hai phần. Từ Phân Nguyệt rất tự tin, cháu gái và Hữu Hữu rất thích món hấp cá mà chị ta làm. Hơn nữa, hấp cá còn rất nhanh.

Tô Anh khuyên: “Đây không phải ở nhà, nếu chị hấp cá ở đây, gió bên ngoài sẽ thổi nguội, khí đó rất tanh, mọi người sẽ không muốn ăn nữa.”

Phục vụ trong nhà ăn không dễ, Tô Anh không muốn lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy chứ không phải nghĩ cho Từ Phân Nguyệt.

Thầy Bàng cũng nói: “Đúng vậy, nếu hấp thì không thể để lâu được, cô nghĩ lại đi?”

Từ Phân Nguyệt cũng nghĩ vậy. Chị ta suy nghĩ một lát rồi cắt thành từng khúc kho trong nước sốt nâu cũng rất ngon.

Thầy Bàng hỏi Tô Anh định chuẩn bị như thế nào, Tô Anh hỏi nhà ăn có dưa chua không.

Thầy Bàng nói không có dưa chua nhưng rất nhiều củ cải chua.

Có nhiều củ cải và khoai tây nên mọi người có thể đủ ăn.

Tô Anh nghĩ củ cải chua cũng được: “Vậy tôi sẽ làm cá phi lê củ cải chua.”

Dùng củ cải chua thay thế dưa chua, chắc mùi vị cũng không khác là bao.

Tô Anh không nói nữa. Cô cầm một con cá hai cân lên bắt đầu vừa cạo vảy vừa mổ chỉ mất mười mấy giây. Sau đó cô rửa sạch dưới vòi nước rồi dùng dao chặt riêng đầu cá, nhẹ nhàng như cắt đậu phụ. Xương cá cũng bị lọc ra gần hết.

Cô tách xương và cá thịt rất nhanh, chỉ một lát đã có một nồi thịt cá và một chậu toàn xương cá.

Chỉ một tiếng đồng hồ, cô đã xử lý xong nửa sọt cá.

Kỹ thuật cắt rau tốt như vậy, Từ Phân Nguyệt có luyện thêm mười năm nữa cũng không theo kịp tốc độ của Tô Anh.

Người trong bếp xem đều trợn mắt há hốc mồm, kỹ năng nấu nướng của bếp trưởng không thua gì đầu bếp của các nhà hàng quốc doanh. Nhưng một năm, thầy Bàng chỉ nấu món phi lê cá này một lần, đó là vào ngày tết.

Bởi vì món cá phi lê này khó xử lý, bếp của họ cũng nhỏ. Hơn nữa, đây là tiệm cơm tập thể, phải nấu cho mấy trăm người ăn.

Sắc mặt Từ Phân Nguyệt trở nên rất khó coi: “Cô, tại sao kỹ thuật cắt rau lại tốt như vậy. Rõ ràng cô nửa đường đổi nghề, chỉ mới làm ở tiệm cơm mấy năm thôi mà.”

Tô Anh nói: “Đây gọi là thiên phú.”

Nồi cá kho của Từ Phân Nguyệt và nồi cá phi lê hầm củ cải chua của Tô Anh được đặt ngoài cửa sổ. Hai món này đều là món ăn mặn, chỉ có thể chọn một trong hai, không hề nghi ngờ, cá hầm củ cải chua bán chạy hơn cá kho.

Trận cuối cùng, Tô Anh lại thắng.

Bữa trưa, bánh bao và cơm trong nhà ăn không đủ, bởi vì món canh cá hầm cải chua ăn kèm với một cái bánh bao lớn.

Thầy Bàng xua mấy chiến sĩ đang gọi thêm bánh bao: “Đi về đi, cơm hôm nay vẫn giống ngày thường. Tôi không ăn bớt của các cậu đâu mà kêu mang thiếu.”

Các chiến sĩ cười: “Bình thường ông nấu không ngon như vậy. Bên kia không phải còn một sọt cá sao, buổi tối còn món canh cá nấu củ cải chua này không?”

“Các người về mà mơ đi. Ở đây không có ai rảnh lọc mãi cá như vậy.”

Lão Bàng nghĩ, nếu hôm nay không nhờ kỹ thuật cắt rau của Tô Anh, chắc bữa trưa không được ăn ngon như vậy.

……

Hàn Cảnh Viễn đưa xong Cố Tri Nam và Cố Xán Xán, dẫn theo cả Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh đến tiệm cơm ăn cơm rồi chờ cô.

Hàn Kinh Thần gọi một phần cá kho, một phần khoai tây, một phần củ cải trắng hầm đậu phụ.

Cậu bé cắn một miếng cá kho thì nhe răng trợn mắt: “Không phải nói hôm nay dì hai nấu cá sao, sao lại khó ăn như vậy?”

Hàn Cảnh Viễn nếm một chiếc miếng, đúng là khó ăn thật. Chẳng lẽ Tô Anh không muốn làm ở tiệm ăn nên cố ý nấu dở?

Anh nói: “Chú nghĩ, nấu cơm cho tập thể không ngon bằng nấu bếp nhỏ trong nhà.”

Thầy Bàng đi ra rồi ngồi xuống, cười ha hả giải thích: “Dì hai con làm canh cá phi lê củ cải chua. Nhưng lúc mọi người đến thì bán hết rồi.”

Hàn Kinh Thần vỗ vỗ ngực an ủi: “Con nói rồi, cá kho này không phải dì hai làm, ăn không ngon, con không ăn đâu.”

Hàn Cảnh Viễn đẩy đĩa cá kho cho Hàn Kinh Thần, bảo cậu bé giải quyết: “Đừng lãng phí, không được kén ăn.”

Hàn Kinh Thần: “Nãy chú hai còn nói cũng ăn được, sao bây giờ lại không ăn?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Con là trẻ con, thân thể cần nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều một chút.”

Sau đó anh quay sang hỏi Bàng Tại Minh: “Kết quả thế nào?”

“Chẳng có gì bất ngờ, vợ cậu toàn thắng.”

Hàn Cảnh Viễn lo lắng tới mức nắm chặt bàn tay: “Vậy cô ấy có quyết định làm ở đây không?”

“Giải quyết xong rồi. Tôi bảo cô ấy, khi nào đầu tháng chín thì đến làm, lúc đó khai giảng, bọn nhỏ đều đi học.”

……

Sau khi đồng ý sẽ đi làm ở nhà ăn, Tô Anh và Kiều Lan Lan cùng đi mua chút quà đến nhà chủ nhiệm Tha, nói với chị ấy cô đã tìm được việc ở nhà ăn, cảm ơn vì trước đó đã sắp xếp.

Chủ nhiệm Tha cũng không trách cô, công việc bây giờ cũng ít, Tô Anh không làm thì nhường chỗ cho người khác.

Buổi chiều về đến nhà, Hàn Kinh Thần đốn củi trong sân, mồ hôi nhễ nhại như thể có thù với đống củi đó.

Tô Anh sợ cậu bé mất sức thì ngăn lại: “Hàn Kinh Thần, được rồi. Dì có chuyện muốn nói với con.”

Hàn Kinh Thần ném rìu xuống, tức giận nói: “Cố Tri Nam là đồ phản bội.”

“Sao lại nói thế?”

Hàn Kinh Thần đã hứa không chọc giận dì hai, nhưng bây giờ, chính dì bảo cậu nói.

“Nói thẳng ra là, chồng cũ của dì không tốt bằng chú hai con. Chú hai đối xử với Cố Tri Nam và Xán Xán giống với con và Tinh Tinh. Vậy mà cậu ta đi gặp chú ấy thì không thèm để ý bọn con, buổi tối cũng không về, nói là muốn ngủ cùng chú ấy. Vậy mà chú hai lại đồng ý.”

Tô Anh nghĩ thầm, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy.

Cô hỏi: “Có phải con ghen tị với Cố Tri Nam vì có anh trai là nhà khoa học?”

Tâm tư của Hàn Kinh Thần bị vạch trần thì đỏ mặt: “Không phải.”

Tô Anh nói: “Con cũng không cần hâm mộ làm gì. Chú hai của con đã làm rất nhiều việc để lấy được quyền nuôi các con từ tay bà ngoại và các cậu. Có một chú hai tốt như vậy, tại sao con lại ghen tị với Cố Tri Nam?”

Hàn Kinh Thần đột nhiên không biết nói gì.

ấn tượng của cậu bé đối với nhà bà ngoại không hề tốt chút nào.

Sau khi bố mẹ cậu qua đời, họ đã tranh nhau tiền nuôi dưỡng các cậu ngay trong tang lễ.

Nhà bà ngoại có sáu anh em, nếu cậu và em gái thật sự bị bà ngoại nuôi, chắc chắn sẽ không thể sống tốt.

Cậu bé lo lắng: “Dì và chú hai không phải là hiệp nghị kết hôn, phải không?”

Tô Anh kiên quyết nói: “Chắc chắn không phải.”

Đúng lúc Hàn Cảnh Viễn về, Tô Anh nói: “Không tin con hỏi chú hai xem.”

Hàn Kinh Thần chắc chắn không dám hỏi, hơn nữa, dù có hỏi, chú hai cũng sẽ không nói thật. Hừ, cậu sẽ quan sát cẩn thận.

Cậu bé hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai, ông nội đã nhận được ảnh chúng ta gửi chưa?”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu, hôm nay anh vừa gọi điện thoại về, ông lão còn nói khi nào nghỉ tết nhất định phải dẫn Tô Anh và bọn nhỏ về nhà.

Anh rất khó xử, anh và Tô Anh chỉ là hiệp nghị, không biết Tô Anh có chịu về không.

“Ông nhận được rồi. Sau khi xem ảnh cưới thì ông cũng đỡ hơn một chút. Chú nghe cảnh vệ nói, mấy ngày nay ông đã có thể ăn nhiều hơn.”

Tô Anh nghe nói quan hệ của Hàn Cảnh Viễn và bố không tốt lắm nên hỏi: “Năm nay anh có về nhà ăn tết không?”

Hàn Cảnh Viễn ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Em có muốn về cũng anh không?”

Tô Anh nghĩ, hiệp nghị hôn nhân cũng là hôn nhân, ở dị thế Tết Âm Lịch mọi người cũng đoàn tụ.

Cô nói: “Anh đang nói gì vậy, chẳng lẽ anh muốn ở lại đảo Nam ăn tết?”

Hàn Cảnh Viễn hơi xấu hổ, giải thích: “Anh và vợ cũ là hôn nhân thỏa thuận, cô ta chưa bao giờ ăn tết ở nhà anh nên năm thứ ba, ông nội bọn nhỏ phát hiện, tức giận đến mức sinh bệnh phải vào viện.”

Nếu năm nay không về, Hàn Cảnh Viễn có thể lấy cớ mới chuyển công tác, không thể xin nghỉ. Nhưng sang năm, rồi năm sau nữa thì không biết trước được.

Anh không nghĩ Tô Anh lại chủ động muốn về nhà ăn tết.

……

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Thành Phong đưa hai đứa nhỏ về viện nhưng anh ta không vào.

Cố Tri Nam đeo một cái cặp, nắm tay Xán Xán đi vào, đúng lúc cả nhà đang ăn sáng.

Tô Anh hỏi: “Hai đứa ăn sáng chưa?”

“Em uống sữa bò và ăn trứng gà luộc rồi.”

Tô Anh chỉ bánh rán hành trên bàn, hỏi: “Em có muốn ăn chút bánh rán không?”

Cố Tri Nam lắc đầu trong khi Xán Xán nói muốn ăn một ít. Cô bé ngồi xuống bàn rồi xé bánh ăn.

Cố Tri Nam lấy từ trong cặp ra bốn bộ quần áo mới, hai bộ dành cho nam gồm sơ mi trắng và quần tối màu, hai bộ váy dành cho nữ, kiểu dáng và màu sắc hoàn toàn giống nhau.

Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt mọi người: “Hôm qua anh dẫn bọn em đến tiệm bách hóa mua mỗi người một bộ đồ. Anh rể, em nhận đồ mà chưa được sự đồng ý của anh.”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng nhìn Hàn Cảnh Viễn.

Hàn Cảnh Viễn cười an ủi, nói: “Ánh mắt của anh trai em không tồi, chọn quần áo rất đẹp.”

Tô Anh đồng ý: “Áo sơ mi trắng khó giặt, bộ lục quân của anh trông đẹp hơn, em rất thích nó.”

Ý cười trên mặt Hàn Cảnh Viễn càng sâu.

Anh thấy Hàn Kinh Thần còn ngẩn người thì gõ lên bàn hai cái: “Hàn Kinh Thần, có người mua đồ cho con, nhờ cậu đem về mà không nói cảm ơn sao? Con có biết lễ phép không?”

Hàn Kinh Thần nghĩ lại lời hôm qua dì hai nói, chú hai của cậu cũng không hề thua kém anh trai của Cố Tri Nam.

Chú hai đã trả giá nhiều như vậy, cậu nên cảm kích và tự hào mới đúng, không thể để chú hai mất mặt.

Hàn Kinh Thần tùy tiện cầm một bộ, dù sao hai bộ đều là giống nhau.

“Cảm ơn.” Cậu bé nói.

“Không cần cảm ơn.” Cố Tri Nam nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cố Xán Xán hỏi Hàn Hâm Tinh: “Tinh Tinh, em chọn màu hồng nhạt, chị có thích không?”

Hàn Hâm Tinh thích màu lam hơn, nhưng đây là đồ em gái chọn nên cô bé cũng thích.

Cô bé cầm váy ướm lên người rồi khoa tay múa chân: “Đẹp quá. Mai chị em mình cùng mặc nhé!”

……

Ăn sáng sau, Kiều Lan Lan đến rủ Tô Anh ra biển bắt hải sản, trên đường đi thì gặp Từ Phân Nguyệt và mấy người khác.

Từ Phân Nguyệt cảm thấy công việc của mình bị Tô Anh cướp nên trong lòng tức giận, nói: “Tô Anh, cô chắc cũng không muốn bắt hải sản cùng chỗ với tôi. Cô chọn trước đi, tôi sẽ đi hướng còn lại.”

Tô Anh nói: “Được, vậy tôi đi phía đông, chị đi phía tây đi.”

Thế giới này cũng giống dị thế, trường năng lượng của con người và động vật được thể hiện bằng những màu khác nhau, màu sắc sẽ thay đổi theo cảm xúc.

Nhưng chỉ có Tô Anh mới có thể thấy.

Mỗi lần ra biển bắt hải sản, cô đều có thể vớt được rất nhiều hải sản từ các rạn san hô sau khi thủy triều xuống. Mọi người cho rằng cô may mắn nhưng thật ra cô có thể nhìn thấy màu sắc phát ra từ vỏ sò, cá tôm.

Màu sắc càng sặc sỡ thì rạn san hô đó càng nhiều tôm cá.

Hôm đó, lúc cô ở trong núi tìm Tô Chấn Hữu, cô đã nhìn thấy luồng khí đỏ khổng lồ và giận dữ của con lợn rừng trước mới có thể đến kịp.

Tuy Từ Phân Nguyệt ghét Tô Anh nhưng chị ta không thể không thừa nhận, Tô Anh thực sự rất may mắn. Mỗi lần ra biển bắt hải sản, cô ấy đều là người thu hoạch được nhiều nhất.

Chị ta vội vàng nói: “Chúng tôi muốn đi phía đông.”

Kiều Lan Lan nhìn ra tâm tư của Từ Phân Nguyệt, tức giận: “Đúng là không biết xấu hổ, muốn cướp vận may của người khác.”

Tô Anh bảo Lan Lan đừng giận, cô cũng đoán được suy nghĩ của Từ Phân Nguyệt. Mấy rạn san hô ở phía đông chỉ có màu sắc lẻ tẻ, yếu ót, cùng lắm chỉ là cá và tôm nhỏ. Mấy bãi đá ngầm ở phía tây màu sắc sặc sỡ, chắc chắn sẽ nhiều cá hơn.

Tô Anh cười nói: “Chắc gì chị ấy cướp được. Chúng ta sang phía tây đi.”

Quả nhiên, tôm cá ở bãi đá ngầm phía tây rất phong phú, Kiều Lan Lan vô cùng vui vẻ: “Tô Anh, cô thật may mắn.”

Tô Anh cười thầm, sao cô có thể gặp nhiều may mắn như vậy. Cô dựa vào màu sắc mà thôi.

Tinh Tinh và Xán Xán còn nhìn thấy con tôm hùm rất lớn: “Mẹ, ở đây có tôm hùm, hai con.”

Tô Anh vội vàng chộp lấy, chúng to bằng cánh tay nhỏ: “Tôm hùm này nhìn ngon quá.”

Đúng lúc bắt được hai con, Tô Anh định chia cho Kiều Lan Lan một con.

Kiều Lan Lan hình như không thích tôm hùm lắm: “Cũng không có mấy thịt, còn không bằng cá tôm bình thường, cô thích thì giữ lại đi.”

Tô Anh: “Cô thật sự không cần?”

Kiều Lan Lan nhìn đôi mắt phát sáng của cô thì buồn cười nói: “Cái đầu thì hơn một nửa, cái đuôi chỉ còn một chút thịt, cô thấy lạ thì đem về đi.”

Tô Anh thầm nghĩ, cũng đúng, khi nào nấu xong cho cô ấy cũng được.

“Vậy cô lấy thêm hai con cá đi.”

“Không cần, nhà chỉ có tôi và lão Đinh, lấy nhiều vậy ăn cũng không hết.”

Hôm nay họ nhặt được bảy con cá biển và hai con tôm hùm lớn.

Tô Anh cầm tôm hùm, và ba con cá, cho Lan Lan bốn con.

Lúc về đúng lúc gặp Từ Phân Nguyệt xách cái thùng rỗng. Chị ta thấy Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam khiêng thùng cá đầy thì ghen tị đến đỏ mắt.

“Trời ạ, các người nhặt được nhiều vậy sao?”

Tô Anh nói: “Chị là người chọn địa điểm trước. Chị nhìn đi, các chị khác đi theo chị cũng phải về không.”

Mặt những người khác cũng rất khó coi. Thật ra họ muốn đi phía tây, vì tin tưởng Từ Phân Nguyệt mới chạy tới phía đông nên hôm nay mới không thu hoạch được gì.

Nếu biết trước sẽ như vậy, họ đã xây dựng quan hệ tốt với Tô An, đến lúc đi biển bắt hải sản đã có cá đem về.

……

Về đến nhà, Hàn Hâm Tinh lấy cây gỗ nhỏ chọc càng con tôm hùm, bọn nhỏ đều lớn lên trong đất liền nên chưa từng ăn món này.

Cô mới lạ không thôi, hỏi: “Mẹ, tôm hùm này ăn thế nào, có ngon không?”

“Ngon.”

“Tại sao dì Lan Lan lại không cần?”

“Có lẽ dì ấy thích ăn nhiều thịt.”

Tô Anh nói: “Buổi trưa chúng ta ăn cá, buổi tối chờ chú hai con về, chúng ta ăn cơm chiên tôm hùm.”

Hàn Kinh Thần hỏi Tô Anh buổi trưa có thể ăn cá nướng hay không, cậu bé thèm cá nướng.

Tô Anh nói: “Được, vậy con đi đốt than, buổi trưa nướng hai con. Con còn lại để làm nhân hoành thánh. Mấy đứa nướng cá, dì đi nhào bột.”

Cô ướp cá với gia vị rồi để bọn trẻ tự nướng. Cô dùng gia vị này có thể giúp cá biển thịt vừa tươi mà nướng lại ngon.

Hoành thánh nhân thịt cá rất ngon, còn có tôm khô và rong biển nên hai cậu nhóc ăn hai bát cơm lớn. Hai cô bé cũng ăn một bát cơm đầy.

Hai con cá nướng chia bốn người, một người ăn nửa con.

Buổi tối làm cơm chiên tôm hùm. Cô đợi Hàn Cảnh Viễn về mới bắt đầu nấu rồi lấy hoành thánh mà buổi trưa để dành cho anh ra.

Trước mặt mỗi người là một bát cơm chiên, trước mặt Hàn Cảnh Viễn có thêm một bát hoành thánh nhỏ.

Hàn Cảnh Viễn nhìn trước mặt bốn đứa trẻ và Tô Anh đều có bát canh rong biển tôm khô thì đoán trưa họ ăn hoành thánh, còn cố tình để lại cho anh một bát nhỏ.

Anh nếm một miếng hoành thánh nhỏ, vô cùng ngon, ngon đến mức anh ăn liên tục không dừng lại.

Tô Anh nói: “Anh ăn thử cơm chiên tôm hùm đi, còn ngon hơn hoành thánh.”

Hàn Cảnh Viễn ăn xong bát cơm chiên rất nhanh, hỏi cô còn không. Tô Anh chia cho anh một nửa bát cơm của mình: “Em ăn đủ rồi. Hay anh ghét bỏ đồ ăn của em.”

Hàn Cảnh Viễn nghe vậy đành ăn hết bát cơm của cô.

Hàn Kinh Thần không tin, chỉ là cơm chiên trứng có thêm thịt tôm hùm lại có thể ngon hơn hoành thánh nhân thịt cá được.

Không thể.

Hàn Hâm Tinh nói: “Anh, nếu anh không đói thì cho em ít cơm chiên được không?”

Hàn Kinh Thần nhìn ra ý đồ của cô bé, nếu không ngon, em gái sẽ không muốn ăn thêm.

Cậu sẽ không bị mắc lừa.

Cậu nếm một miếng cơm chiên tôm hùm, đôi mắt sáng lên. Nhìn qua thì giống cơm chiên trứng nhưng có thêm tôm hùm thì vô cùng tươi ngon, mùi vị rất khó diễn tả.

“Dì hai, dì có thể dạy con làm món cơm chiên tôm hùm không?”

“Có thể.” Tô Anh cười nói: “Con trai biết nấu cơm rất có mị lực, sau này con tìm vợ sẽ dễ hơn.”

Hàn Kinh Thần đỏ mặt, sao lại có người mặt dày như dì hai chứ.

Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nói: “Thật ra anh cũng biết nấu cơm.”

Hàn Kinh Thần: “Chú hai nấu cơm còn không giỏi bằng con. Dì đừng thử, lãng phí nguyên liệu nấu ăn.”

Tô Anh gật đầu: “Cũng đúng, con nấu cơm rất ngon, ai được làm vợ của con chắc sẽ may mắn lắm.”

“Con không nói chuyện với hai người nữa.”

Hàn Kinh Thần tức giận, bưng bắt ra cổng ngồi ăn.

Tinh Tinh khó hiểu: “Mẹ, sao mẹ vội vã tìm vợ cho anh vậy?”

Tô Anh nói: “Nếu anh con lấy vợ thì sẽ không ở đây nữa, nhà chúng ta có thể rộng hơn một phần tư.”

Hàn Cảnh Viễn:……

Một phần tư, chẳng phải ngay cả tư cách giữ cô lại anh cũng không có?

Tâm trạng của Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng hạ xuống.

Đúng lúc Hàn Kinh Thần đi vào nói: “Chú hai, có người tìm.”

Hàn Cảnh Viễn: “Ai vậy, bảo người ta vào ăn cơm.”

Tô Anh ngẩng đầu, thấy khí tức của Hàn Cảnh Viễn đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm. Đây là bực bột không có chỗ phát ti.ết, bây giờ có ai chọc anh, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Dù sao người đó cũng không phải Tô Anh.

……

Người đàn ông đến tên là Tô Tòng Nham, là bố của Tô Chấn Hữu. Anh ta mang sữa mạch nha và táo đến cảm ơn Tô Anh đã cứu con của mình.

Tô Anh thầm nghĩ, lời cảm ơn này đến quá muộn, vợ anh ta giả chết hơn nửa tháng, ai thèm lời cảm ơn của anh ta chứ.

Tô Tòng Nham vừa đi công tác trở về, nói khách sáo vài câu. Hàn Cảnh Viễn thấy Tô Tòng Nham có chuyện muốn nói thì chủ động dẫn anh ta ra cửa.

Ra bên ngoài sân, anh mới hỏi: “Có chuyện gì nói mau.”

Tô Tòng Nham và Hàn Cảnh Viễn bằng tuổi nhưng không biết vì sao mỗi khi thấy Hàn Cảnh Viễn nghiêm túc, anh ta cảm thấy anh giống anh trai mình. Điều này khiến Tô Tòng Nham vô cùng xấu hổ.

Anh ta nghĩ lại chuyện vừa về nhà đã bị vợ oán giận, nói em gái nhà họ Đoạn bị Tô Anh đánh, bắt anh ta đi khuyên nhủ Hàn Cảnh Viễn.

Nhà họ Hàn, nhà họ Đoạn và nhà họ Tô đều có ba người con trai tuổi xấp xỉ nhau. Trong một lần làm nhiệm vụ, hai trong số họ đã hy sinh, là anh trai nhà họ Tô và anh trai của Hàn Cảnh Viễn.

Hàn Cảnh Viễn tạo hiệp nghị kết hôn với một em gái của anh trai nhà họ Đoạn. Con gái trong đại viện không nhiều lắm, từ nhỏ cô ta rất được chiều chuộng.

Tô Tòng Nham nói: “Anh, em nghe vợ nói Hạ Hạ tới dảo Nam, ba chúng ta lớn lên cùng nhau, có cần làm lớn chuyện như vậy không?”

Cho dù là hiệp nghị kết hôn rồi ly hôn thì cũng không cần thiết phải biến thành kẻ thù như vậy chứ?

Hàn Cảnh Viễn đang không có chỗ trút giận: “Nếu như có người giống Đoạn Sở Hạ không ngừng quấy rầy vợ và con mình, em có rộng lượng như vậy không?”

“Trước khi thuyết phục người khác, hãy nhìn lại xem bản thân có làm được hay không.”

Từ trước tới nay Tô Tòng Nham chưa từng thấy Hàn Cảnh Viễn mất bình tĩnh như vậy.

Hàn Cảnh Viễn sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ có thành kiến với người nào đó như vậy. Chắc chắn em gái nhà họ Đoạn đã làm gì đó chạm vào điểm mấu chốt của anh ấy.

Anh ta nói: “Anh đừng giận, có thể do vợ em nghe nhầm.”

Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Em ấy nói với em thế nào?”

Tô Tòng Nham âm thầm cắn lưỡi, nếu biết Hàn Cảnh Viễn như thế này, anh ta chắc chắn sẽ không đến.

Anh ta thành thật: “Là Hạ Hạ đến kêu khổ với vợ em. Cô ta nói đã ở chung với bọn nhỏ sáu năm nên có cảm tình, đặc biệt là Tinh Tinh. Lúc con bé mới hai tuổi, là do cô ta một tay nuôi nấng, chứng kiến từng ngày con bé lớn lên.”

Tô Anh ở trong sân nghe vậy thì tức giận, bế Hàn Hâm Tinh ra, vứt máy bay giấy về phía Hàn Cảnh Viễn.

Máy bay giấy dừng dưới chân anh.

Hai người đàn ông đang nói chuyện bên ngoài đều ngẩng đầu, Tô Tòng Nham đang nói xấu sau lưng bị bắt tại trận thì vô cùng xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment