Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 19

Bây giờ dì Lan Lan có hẹn nên không thể về ăn cơm cùng cậu được. Hàn Kinh Thần hơi thất vọng.

Cố Xán Xán vẫy vẫy tay với đám bạn: “Em trai Hữu Hữu, chị Tuy Thảo, tạm biệt. Chiều em lại đến nhà hai người chơi.”

Nói xong, cô bé nhào vào lòng Tô Anh: “Mẹ ôm con. Sau này đi học, con sẽ không thể ở bên mẹ mỗi ngày được.”

Tô Anh bế cô bé lên, lúc quay đầu thì thấy trên mặt cô bé tên Tuy Thảo hiện lên vẻ ghen ghét, ánh sáng quanh người trở nên đỏ bừng.

Cô bé ghen tị vì Xán Xán được yêu chiều.

Ghen ghét có nhiều màu sắc, hôm qua Tô Anh còn ghen tị với Thẩm Mỹ Tĩnh vì cô ta có mẹ nhưng lại nói chuyện rất chua chát.

Nhưng sự ghen tị của cô là màu chanh hồng, ngoại trừ điều này thì không có ý khác.

Màu đỏ là có tính công kích, có lẽ chính cô gái nhỏ cũng không phát hiện.

……

Sự xuất hiện của Đường Tuy Thảo ở trong sân viện khiến Kiều Lan Lan căng thẳng

Cô ta lơ đãng đi theo Hàn Kinh Thần học cơm chiên trứng tôm hùm. Sau khi ăn xong, Kiều Lan Lan đề nghị dẫn bọn nhỏ vào nội thành mua đồ dùng chuẩn bị khai giảng. Thực ra cô ta không muốn Hàn Kinh Thần, Cố Tri Nam ở cùng con bé Đường Tuy Thảo cả một buổi trưa.

Chuyện này có dụ hoặc quá lớn, Hàn Kinh Thần không thể không quan tâm đến việc chơi với người bạn hàng xóm mới của mình.

Ở Cung Tiêu Xã, cả bốn đứa trẻ đều nhìn trúng chiếc cặp xách quân đội màu xanh lục. Cái nhỏ thì năm tệ, cái lớn là tám tệ.

Chỉ riêng tiền cặp sách đã mất hơn 20 tệ nhưng Tô Anh cảm thấy số tiền này không thể tiết kiệm nên muốn mua.

Kiều Lan Lan đau lòng: “Cô cũng có thể mua vải để làm nó, nó sẽ rẻ hơn một nửa.”

Tô Anh không biết may vá, hơn nữa đồ của Cung Tiêu Xã bán chất lượng rất tốt, vài năm cũng không thành vấn đề. Nếu tính bình quân thì một ngày không tốn một xu.

Cô vẫn quyết định mua, sau đó mua thêm cho mỗi đứa một bộ bút và vở.

Lúc mua đồ xong thấy vẫn còn sớm, Tô Anh không chắc cô bé Tuy Thảo kia còn ở trong viện hay đã đi nên đề nghị mọi người vào hiệu sách đi dạo.

Cô nói với bọn trẻ: “Mỗi đứa có thể mua ba quyển sách.”

Bốn người càng hưng phấn, ước gì có thể dành toàn bộ thời gian trong hiệu sách.

Kiều Lan Lan trong lòng nghĩ, tối về muộn thì không bằng ăn cơm bên ngoài. Cô ta không tin con nhỏ Đường Tuy Thảo kia có thể ngủ lại.

Bọn nhỏ ở hiệu sách ngoan ngoãn đọc và chọn sách, Tô Anh và Kiều Lan Lan tìm một chỗ vắng người rồi ngồi nghỉ ngơi.

Tô Anh lúc này mới có thời gian hỏi cô: “Cô bé tên Đường Tuy Thảo tại sao hôm nay lại ở nhà của Thẩm Mỹ Tĩnh?”

“Thẩm Mỹ Tĩnh là chủ nhiệm lớp Đường Tuy Thảo, hôm nay bố con bé bận việc làm thủ tục ly hôn nên Thẩm Mỹ Tĩnh dẫn con bé về đây.”

Kiều Lan Lan nói: “Cô còn nhớ hôm đi chợ gặp cô bé bán trứng gà không? Cô bé đó đứng lâu dưới nắng nên ngất đi, sau đó hội Phụ nữ đến thăm, hóa ra bố con bé chuẩn bị thăng chức lên làm chủ nhiệm cấp ba. Nhưng vì chuyện này mà lãnh đạo cảm thấy anh ta không đủ điều kiện khi để mẹ kế tùy ý ngược đãi con gái mình.”

“Thầy Đường cũng rất quyết đoán, gửi báo cáo với đơn vị là sẽ ly hôn vợ thứ hai.”

“Việc ly hôn đã diễn ra được mấy ngày rồi. Người phụ nữ kia luôn miệng kêu oan, nói cô ta chỉ bắt con bé bắt đắt hơn một chút, có thể bán bảy, tám xu một quả cũng được. Cô bé ngất xỉu là do phơi dưới nắng quá lâu. Mặc dù vậy nhưng không ai tin lời cô ta.”

Kiếp trước Kiều Lan Lan thấy Đường Tuy Thảo có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc.

Trên đường con bé đi đã có ít nhất ba người đàn ông cam tâm tình nguyện vì con bé mà ngồi tù, phá sản, hoặc nghèo túng. Người điên cuồng nhất chính là Hàn Kinh Thần.

Cố Tri Nam là một nhà khoa học kỹ thuật tương lai, vô cùng thông minh và lý trí, ngay từ đầu còn giúp Đường Tuy Thảo, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ thì khôn tìm cô bé nữa. Hàn Kinh Thần vì chuyện này mà tìm Cố Tri Nam đánh cho một trận.

Đúng là oan nghiệt.

Nhưng đó là kiếp trước, còn bây giờ Kiều Lan Lan không dám nói trước.

……

Tô Anh nói: “Thực ra hôm đó tôi nhìn là biết cô gái nhỏ kia cố ý. Cô nhờ trong chợ có nhiều cây và nhà kho như vậy, cô bé không vào mà cố tình đứng dưới nắng. Người bình thường sẽ không ngu đến mức cứ đứng phơi nắng mãi, đúng không?”

Kiều Lan Lan tán đồng, đúng là không có chuyện này.

Bây giờ Tô Anh càng kiên định muốn đưa Hàn Kinh Thần đến trường cấp ba.

Cô gái nhỏ Hàn Hâm Tinh chạy tới tìm Tô Anh, kể công: “Mẹ, hôm nay làm được việc lớn, có thể mua thêm một quyển sách không?”

Tô Anh tò mò: “Con làm cái gì?”

Tinh Tinh đắc ý nói: “Con biết mẹ không thích chị gái bán trứng gà nên hôm nay, lúc Hữu Hữu đến nhà mình chơi, con đã kéo chú nhỏ ở trong nhà chơi với con, nhưng anh trai với Xán Xán quá ngốc nên bị dụ dỗ.”

Tô Anh cười nói: “Con quả là đứa trẻ thông mình, nhưng cũng chỉ có thể mua tam cuốn, nếu không anh trai ngốc của con sẽ ghen tị. Xán Xán cũng sẽ cảm thấy mẹ không công bằng. Sau này hai chị em con sẽ không hòa thuận, chẳng lẽ con muốn vậy sao?”

Hàn Hâm Tinh suy nghĩ, cô bé nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.

“Vậy mẹ cứ mua thêm một quyển, nói là khen thưởng Xán Xán, sau đó con và Xán Xán là có thể cùng nhau đọc bảy quyển.”

Tô Anh vẫn kiên quyết từ chối: “Không được, nhưng mẹ có thể khen thưởng cho con năm xu. Con có thể mua một chai nước ngọt uống cùng Xán Xán.”

“Cũng được ạ.”

Sau khi mua sách, Tô Anh và Kiều Lan Lan dẫn bọn trẻ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm. Tinh Tinh mua một chai nước ngọt rồi chia làm hai bát cho Xán Xán. Mỗi người một nửa uống sạch, uống xong còn liếm môi: “Ngon thật.”

Hàn Kinh Thần đòi hỏi: “Dì hai, con cũng muốn uống nước ngọt.”

Tô Anh: “Không phải con có tiền tiêu vặt sao, tự lấy mà mua.”

“Nhưng Tinh Tinh nói dì cho nó tiền mua nước ngọt để khen thưởng.”

Tô Anh gật đầu: “Đúng vậy, nếu ngày mai con có thể thi đỗ, dì sẽ thưởng cho con một tệ, thế nào?”

“Hứ, con không cần.”

“Năm tệ.”

Năm khối đấy, đây không phải là số tiền nhỏ.

Hàn Kinh Thần do dự một chút: “Vậy con sẽ cố gắng.”

Kiều Lan Lan thêm dầu vào lửa: “Ngày mai con nhất định phải làm bài thật tốt, nếu không con mãi mãi sẽ kém chú nhỏ. Đây chẳng khác nào thất bại cả đời.”

Những lời này chọc đến Hàn Kinh Thần, ngày mai cậu nhất định phải cố gắng.

……

Về đến nhà, Đường Tuy Thảo đã được bố đón về.

Bọn họ đều ăn cơm bên ngoài nên khi Hàn Cảnh Viễn trở về, Tô Anh hỏi anh muốn ăn gì.

“Để anh tự làm. Hôm nay em đến trường tìm hiệu trưởng Tạ có thuận lợi không?”

Tô Anh nói rất ổn: “Ngày mai Tri Nam và Hàn Kinh Thần tham gia kỳ thi nhập học.”

Hàn Cảnh Viễn gắp một đũa mì lên ăn rồi nói: “Anh cũng cảm thấy dì Tạ sẽ không làm khó bọn nhỏ. Dì ấy là người công tư phân mình.”

Tô Anh không nói gì, chờ ngày mai xem thế nào đã.

Lúc trước cô và Kiều Lan Lan còn đoán quá, mẹ của Thẩm Mỹ Tĩnh ở đây, Từ Phân Nguyệt làm gì còn lý do ngốc để ở lại nhà cô ta chứ?

Hóa ra là, mẹ cô ta sống trong ký túc xá của trường, Từ Phân Nguyệt đi theo Thẩm Mỹ Tĩnh dọn đến khu tây nên vô cùng đắc ý.

Cô thắc mắc: “Sao Thẩm Mỹ Tĩnh lại thân với dì hơn mẹ ruột?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Do dì Tạ can thiệp vào chuyện hôn sự của Thẩm Mỹ Tĩnh, cô ta cảm thấy, nếu dì Tạ không đưa ra thỏa thuận năm năm thì cô ta sẽ không phải chia tay với người tình cũ. Vì vạy cô ta chưa bao giờ tha thứ cho ấy.”

Tô Anh không nghĩ như vậy, thời gian là thước đo, Thẩm Mỹ Tĩnh thực sự yêu người đàn ông đó hơn bất cứ điều gì khác, cô ta nên thử xem.

Cô ta chọn chia tay mà không phải cố gắng thì đáng bị nhận hậu quả này.

Nếu cô ta thích sự chiều chuộng của gia đình như trong lòng lại oán hận vì gia đình mà phải chia tay với mối tình đầu thì rất mâu thuẫn.

Nhưng dù sao cô cũng không quản được chuyện nhà người ta, nhưng cô hơi ngưỡng mộ bạn trai cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh.

“Em khá ngưỡng mộ người đàn ông tên Trần Võ Sinh.”

Hàn Cảnh Viễn kinh ngạc, trong lòng có chút chua xót. Thực ra anh cũng rất bội phục người yêu cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh. Anh ta có thể ở lại Tây Bắc kiên trì khai hoang trong năm năm.

“Em gặp Trần Võ Sinh rồi?”

“Từng gặp. Hôm đi chợ em có vô tình đụng tới, nói chuyện được vài câu.”

“Bọn họ nói cái gì?”

“Trần Võ Sinh và Thẩm Mỹ Tĩnh nói, anh ta đã hoàn thành ước định năm năm, dùng thời gian chứng minh anh ta là người đáng tin. Thẩm Mỹ Tĩnh cũng dùng thời gian chứng minh cô ta chỉ thích giàu sang chứ không thích khổ cực. Anh ta được Thẩm Mỹ Tĩnh xem trọng, chẳng qua là do anh ta sẽ xuống nông thôn, một ngày nào đó sẽ trở về, cưới vợ, sinh con. Vợ tương lai của anh ta sẽ được chiều chuộng và trở thành người hạnh phúc nhất.”

“Thẩm Mỹ Tĩnh khóc rất nhiều.”

Khi Trần Võ Sinh nói nhưng lời đó, màu sắc quanh người anh ta là xanh đen, đó là màu của buồn bực và áp lực. Trên người Hàn Cảnh Viễn cũng từng xuất hiện màu này nhưng không mạnh như vậy.

Không biết vì sao nghe Trần Võ Sinh nói như vậy, trong lòng Tô Anh lại cảm thấy hạnh phúc.

Tô Anh nói: “Khi đó em đã nghĩ, vợ cũ của anh quay lại, sợ nhìn thấy anh sống quá tốt, cô ta chắc chắn chịu không nổi, nhất định sẽ hối hận.”

Hàn Cảnh Viễn:……

“Em nghĩ gì vậy? Cô ta là cô ta, anh là anh, chúng ta không giống em và Cố Thành Phong. Tô Anh, sau này em đừng dễ dàng nhận lời như vậy, được không?”

Màu sắc trên người Hàn Cảnh Viễn lúc này biến thành màu xám xanh, là màu của sự buồn bực không có chỗ phát t.iết.

Tô Anh vội vàng bảo đảm: “Được, sau này em sẽ không nhắc đến vợ cũ của anh nữa.”

Nhưng cô còn chưa nói điểm quan trọng.

Cố Thành Phong nhờ Cố Tri Nam nhắn, nhà họ Đoạn vô cùng yêu thương Đoạn Sở Hạ, đã giúp cô ta chuyển công tác đến quân y viện ở đảo Nam.

Đoạn Sở Hạ vốn là hộ sĩ, cô ta chuyển từ Bắc Kinh về đảo Nam khó khăn là muốn không có quan hệ gì với gia đình.

Tô Anh vốn định nhắc nhở anh một chút, nhưng cuối cùng lại không nói.

……

Sáng sớm hôm sau, Tô Anh dẫn Tinh Tinh và Xán Xán đưa hai cậu bé đến trường.

Kỳ thi nhập học chỉ kiểm tra hai môn ngữ văn và môn toán.

Bài thi đạt tối đa 100 điểm, làm trong một tiếng rưỡi. Môn ngữ văn làm từ 8 giờ đến 9 rưỡi, môn toán làm từ 10 giờ 50 phút đến 12 giờ 20 phút.

Giám thị đều là giáo viên trong trường, bố của Đường Tuy Thảo hôm nay cũng làm giám thị.

Đường Tuy Thảo rúc vào người bố rồi chào Tô Anh và Kiều Lan Lan.

“Con chào dì Tô, em chào cô Kiều, anh Kinh Thần, anh Tri Nam, chị chào hai em gái.”

Tô Anh nghĩ thầm tại sao cô không thể tránh khỏi cô gái nhỏ này?

Cô cười ngọt ngào với cô bé: “Chào con.”

Đường Tuy Thảo vui vẻ giới thiệu với Cố Xán Xán: “Xán Xán, đây là bố của chị, là chủ nhiệm giáo dục của trường này đấy.”

Em gái Xán Xán ngây thơ không nghe ra Đường Tuy Thảo đang khoe: “Chị Tuy Thảo, bố của chị thật giỏi.”

Tô Anh nhìn thấy màu tím khoe khang trên người Đường Tuy Thảo. Cô bé đang khoe với Xán Xán mình có bố.

Tô Anh híp mắt cười: “Con có bố là giáo viên thật tốt. Nghề này rất được tôn trọng nhưng chúng ta cũng không cần ghen tị. Xán Xán nhà chúng ta có hai bố mà, một bố là quân nhân bảo vệ quốc gia, một bố là làm nghiên cứu khoa học ở căn cứ, cũng không kém nha.”

Cô đang bênh vực người của mình.

Đối phương còn là trẻ con nên lúc đầu Tô Anh còn áy náy, nhưng khi thấy màu trên người cô gái nhỏ và bố cô bé bắt đầu chuyển thành màu đỏ ghen ghét thì chút áy náy cũng tan thành mây khói.

Cô nhìn cũng sắp đến giờ thì bảo Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần vào phòng học chuẩn bị làm bài thi.

……

Tạ Hoài Hương là hiệu trưởng tân nhiệm, quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của các giáo viên: “Thầy Đường giải quyết xong việc nhà thì khi nào khai giảng lại đến trường học.”

Đường Tùng lập tức nói, việc nhà đã xử lý xong.

“Hôm nay là kỳ thi tuyển sinh, là sự kiện quan trọng của trường chúng ta. Việc nhà tôi đâu tính là gì, hơn nữa mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Chỉ là tôi không yên tâm còn bé Tiểu Thảo ở nhà một mình bị vợ cũ tới làm phiền nên muốn đăng ký ở ký túc xá. Nếu tôi dẫn con vào trường học có tiện không hiệu trưởng?”

Kiều Lan Lan theo bản năng muốn tìm cái lý do để hiệu trưởng từ chối.

Cô ta cười nói: “Thầy Đường vì con gái mà có thể quyết đoán ly hôn, tôi rất ngưỡng mộ tình cảm này. Nhưng ký túc xá của trường học chật chội, đến phòng của hiệu trưởng cũng chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Nhà của thầy Đường gần trường, thầy mua cho con bé cái xe đạp đi lại tiện hơn. Tôi nghĩ ký túc xá nên nhường cho các giáo viên khác cần hơn, thầy Đường cảm thấy thế nào?”

Đường Tùng lập tức gật đầu: “Cô giáo Kiều nói đúng, là tôi suy nghĩ chưa kỹ, ký túc xá nên nhường cho giáo viên cần hơn.”

Tiếng chuông báo thi vang lên, hiệu trưởng đi làm giám thị, Tô Anh dẫn Tinh Tinh và Xán Xán về làm bữa trưa trước..

Lúc thi xong, hai cậu bé vừa về vừa so sánh đáp án. Tô Anh bảo chúng ăn cơm trước nhưng Hàn Kinh Thần nói, trong lúc trong đầu còn nhớ thì so sánh đáp án đã.

Cố Tri Nam gần như làm đúng hết, cậu bé có thể đạt điểm tối đa.

Hàn Kinh Thần so sánh đáp án với Cố Tri Nam, môn toán được khoảng 75 điểm, còn ngữ văn thì hơi thấp. Nếu chấm đắt thì cậu có thể được 65 điểm, vừa đủ điểm tiêu chuẩn.

Chỉ cần đạt 60 trên 100 điểm là có thể trúng tuyển.

……

Công tác chấm thi sẽ cho kết quả trước ngày khai giảng mùng 1 tháng 9 ba ngày.

Điểm ngữ văn của Cố Tri Nam là 98, chỉ thiếu 3 điểm trong khi môn toán được 100 điểm.

Môn toán của Hàn Cảnh Thần được 78 nhưng ngữ văn chỉ được 59. Vì còn thiếu 1 điểm môn văn mà cậu không thể học cấp ba mà phải học lại trung đọc cơ sở.

Kiều Lan Lan nói cho Tô Anh thành tích của hai đứa. Bọn họ chấm bài thi ngữ văn rất linh hoạt. Hàn Kinh Thần có thể được nhập học hay không chỉ dựa vào một điểm bài thi.

Kiều Lan Lan nói: “Thầy Đường đã sửa bài thi ngữ văn của Kinh Thần, chúng ta đi tìm hiệu trưởng yêu cầu chấm lại một lần nữa.”

Tô Anh muốn đi một mình vì cô là người nhà, yêu cầu chấm lại cũng hợp lý, trong khi Kiều Lan Lan và Đường Tùng sau khi khai giảng sẽ trở thành đồng nghiệp. Bây giờ mà gây gổ thì sau này không hay lắm nên khuyên Kiều Lan Lan không nên đi.

Nếu chấm lại một lần mà bài thi vẫn không đạt tiêu chuẩn, Tô Anh cũng không có gì để nói.

Nhưng nếu thầy Đường muốn mượn gió bẻ măng thì Tô Anh nhất định phải đòi lại lý lẽ.

Hàn Kinh Thần cũng không nghĩ nhiều, dù sao học hay nghỉ, học muộn hay học sớm đối với cậu cũng không khác nhau.

Hàn Kinh Thần quyết định từ bỏ.

“Hơn nữa bài thi của con là thầy Đường chữa, Tuy Thảo vừa thoát khỏi tay của mẹ kế, cũng không dễ dàng. Nếu tâm trạng bố bạn ấy không tốt, mắng bạn ấy thì làm sao?”

Lần này Tô Anh thật sự tức giận, chỉ Tinh Tinh và Xán Xán đang chơi bên ngoài nói: “Chúng mới là em gái của con. Nếu bây giờ con có tâm trạng quan tâm người khác, vậy dì hỏi con, nếu em con và Đường Tuy Thảo cùng rơi xuống nước, con cứu ai?”

Hàn Kinh Thần không phục: “Em gái con biết bơi, con đương nhiên sẽ cứu người không biết bơi.”

Tô Anh muốn đánh cậu nhóc!

Cô đưa Hàn Kinh Thần đến cửa quân doanh, bảo cậu đứng ở đây. Cô còn dặn bảo vệ, khi nào đến giờ ăn trưa thì báo Hàn Cảnh Viễn ra đón cậu bé.

Hàn Kinh Thần đang trong thời kỳ nổi loạn, cậu bé đứng ở cổng doanh trại dưới ánh mặt trời cả buổi sáng mà không đi đâu.

……

Hàn Cảnh Viễn biết buổi sáng Tô Anh dẫn thằng bé đến cửa quân doanh, anh chờ tiếng chuông báo ăn cơm vang lên mới ra dẫn Hàn Kinh Thần đến nhà ăn.

Tên tiểu tử thúi này phơi nắng lâu nên mặt đỏ lên, đỉnh đầu nóng bừng. Bảo vệ đứng gác nói cậu bé đứng suốt một tư thế mà không nhúc nhích.

Đàn ông nhà họ Hàn đều là người bướng bỉnh, quật cường.

Tô Anh nhờ anh dạy dỗ vì cô cảm thấy tam quan của thằng bé có vấn đề, nếu bây giờ bỏ qua, sẽ ảnh hưởng đến sau này.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Chú chỉ có một giờ nghỉ trưa. Con muốn nói gì thì nói luôn đi, tối chú sẽ không nghe con oán trách đâu.”

Hàn Kinh Thần trút bỏ tất cả những bối rối và bất mãn tích tụ trong lòng từ lần trước.

“Lần trước con bảo dì hai mua hết trứng gà mà Tuy Thảo bán nhưng dì ấy không chịu. Hôm nay dì lại muốn đến trường nhờ bố Tuy Thảo chấm lại bài thi, không phải làm khó bọn họ sao?”

Hàn Cảnh Viễn lúc này mới hiểu tại sao Tô Anh lại tức giận như thế. Chính thái độ bất cần không quan tâm chuyện học hành của cậu mới chọc giận Tô Anh.

Nghĩ đến anh trai và chị dâu đã hy sinh để lại hai đứa nhỏ này, Tinh Tinh thì không có gì phải lo lắng bởi nó là đứa bé lanh lợi, ngoan ngoãn. Nhưng Hàn Kinh Thần lại khiến người khác đau đầu. Nhưng thằng bé là con cháu nhà mình, không thể mặc kệ được.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Vậy chú hỏi con, con có thể ngày nào cũng mua trứng gà, rau xanh, cá tôm của Đường Tuy Thảo không?”

Hàn Kinh Thần lắc đầu: “Nhưng con thấy được có thể giúp một chút, hơn nữa, chúng ta còn có khả năng làm điều đó.”

Hàn Cảnh Viễn gõ vào đầu cậu nhóc: “Con kiếm được tiền rồi sao. Người lớn làm ra tiền vất vả như vậy, dựa vào đâu mà chỉ cần muốn là giúp được?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Con gái nhà lão Lưu lớn như con còn phải giặt quần áo nấu cơm cho hai em trai. Con bé phải gánh vác việc nhà như con bé mà muốn bỏ học ở nhà làm nông. Chuyện này vất vả hơn con gái của thầy Đường rất nhiều, nhưng tại sao con chỉ cảm thấy con bé đó đáng thương?”

“Hơn nữa bố của Đường Tuy Thảo lấy mẹ kế mới khiến con bé bị ngược đãi, chứ không phải là dì hai con, tại sao con lại oán trách dì ấy?”

“Con, con……”

Hàn Kinh Thần cũng không biết tại sao, cậu vừa nhìn thấy Đường Tuy Thảo thì trong lòng muốn bảo vệ, như thể bị trúng tà vậy.

Dì hai cũng từng nói vậy nhưng cậu nghe không vào tai nhưng chú hai vừa nói, cậu như bị một chậu nước đá tưới tỉnh.

Hàn Cảnh Viễn thấy cậu nhóc của dấu hiệu thức tỉnh thì tiếp tục nói: “Chú hỏi con, nếu Tinh Tinh và Xán Xán cãi nhau với cô gái đó, con sẽ giúp ai?”

Hàn Kinh Thần không cần suy nghĩ: “Con nhất định sẽ giúp em của con rồi.”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy rất tốt. Nhớ kỹ, em gái của con chỉ có Tinh Tinh và Xán Xán, những người khác không liên quan đến con. Bây giờ, điều quan trọng là học tập. Con về xin lỗi dì hai đi. Nếu dì ấy không vui, chúng ta cũng không vui đâu.”

Hàn Kinh Thần nghĩ lại, nếu dì hai tức giận, đúng là cả nhà không ai dám nói chuyện.

Cậu bé nói: “Chú hai, cho con vay năm tệ để mua gà, tối con làm mỳ gà xé sợi.”

Hàn Cảnh Viễn buồn cười: “Con chắc là vay chứ?”

“Dì hai nói, nếu qua được kỳ thi tuyển sinh, dì ấy sẽ thưởng con năm tệ. Dì ấy nhờ người chấm lại bài thi cho con, con nhất định phải cảm ơn dì ấy.”

“Trước con từng hứa sẽ không chọc giận dì hai, tại sao bây giờ lại không nhớ?”

Hàn Kinh Thần cũng hối hận: “Con cũng không biết, vừa thấy Đường Tuy Thảo, con lại cảm thấy bạn ấy rất đáng thương. Bây giờ ngẫm lại, bạn ấy còn có bố, trong khi con và Tinh Tinh còn không có, rốt cuộc ai mới đáng thương hơn chứ?”

……

Tô Anh quay lại trường học, thấy cô kiên trì như vậy, hiệu trưởng Tạ đồng ý để cô chấm lại bài thi.

Thầy Đường chấm bài ngữ văn của Hàn Kinh Thần rất khắt khe. Phần sáng tác anh ta trừ của cậu bé 9 điểm. Nếu để cô chấm thì bài này cũng không đến mức kém như vậy, chỉ cần trừ năm sáu điểm là hợp lý.

Nhưng nếu cô chỉnh sửa quá nhiều, sau này các giáo viên sẽ cố tình nhắm vào cậu bé.

Chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.

Nghĩ lại con gái của thầy Đường, trước chịu nhiều khổ cực từ mẹ kế, nếu bây giờ bố cũng bị mang tiếng xấu thì sau này ở trường sẽ bị mọi người xa lánh.

Nhưng bài thi của Hàn Kinh Thần này thực sự bị chấm sai, bị thiếu mất một điểm.

Tạ Hoài Hương thở dài, sau khi xác nhận thì sửa lại bài thi của Hàn Kinh Thần mà thầy Đường chấm, cho thêm 1 điểm.

Vậy là 60 điểm, đủ điểm tiêu chuẩn để có thể bị trúng tuyển.

Tô Anh nhìn thấy màu sắc rối rắm của Tạ Hoài Hương thì hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam học ở trường cấp ba hai năm rất có khả năng sẽ bị phân đến lớp thầy Đường. Tô Anh không để ý lắm, chuyện này tính sau.

Chỉ cần Hàn Kinh Thần có thể nhập học là được.

Đường Tùng tha thiết muốn thuyết phục Tô Anh: “Đồng chí Tô tại sao phải ép Hàn Kinh Thần học như vậy? Cô có biết bản thân đang đốt cháy giai đoạn không?”

Tô Anh cười nói: “Thầy Đường, ta có tính toán của mình. Hàn Kinh Thần nhà tôi thông minh nhưng hơi nghịch ngợm. Nếu để cậu bé học cùng chú nhỏ thì có thể kiềm chế lại một chút. Cố Tri Nam lớn hơn nó, ở trường có thể kiếm soát, tôi cũng bớt lo lắng.”

Sau khi nghe lý do này, Đường Tùng nghẹn lại không nói lời nào.

Cố Tri Nam đang ở nhà đột nhiên hắt xì, không biết bị ai nói xấu sau lưng.

……

Lúc về nhà, tâm trạng của Tô Anh rất tốt. Cô cố ý đi đường vòng qua quân doanh thì thấy Hàn Kinh Thần đã rời đi.

Khi cô về đến nhà, bốn đứa nhỏ đang cầm đũa ngồi trước những mì lạnh, Tinh Tinh đã đói đến mức nuốt nước miếng.

“Mẹ, mẹ về rồi, con đói chết mất.”

“Sao các con không ăn trước?”

Tinh Tinh nói: “Anh không cho chúng con ăn trước.”

Hàn Kinh Thần mua gà, hầm canh gà, cán mì sợi, nhưng Tô Anh cố tình không nói chuyện ở trường học khiến cậu vô cùng thấp thỏm và lo lắng, cố gắng lấy lòng cô.

Cố Tri Nam ấp úng nói: “Chị, hôm nay Hàn Kinh Thần đi mua gà, lòng và tiết gà để lại, nói buổi tối sẽ làm món mì cay lòng gà.”

Tô Anh đoán Hàn Cảnh Viễn đã giúp thằng bé hiểu, cô hỏi: “Con mua gà bằng tiền của ai?”

Hàn Kinh Thần lấy lòng nói: “Con vay tiền của chú hai.”

Tô Anh: “Vậy con định trả như thế nào?”

Hàn Kinh Thần nghẹn họng, dì hai thông minh như vậy, nhất định là cố ý hỏi câu này.

“Không phải dì nói nếu con vượt qua kỳ thi tuyển sinh sẽ thưởng cho còn năm tệ sao? Không phải dì giúp con lấy1 điểm rồi sao?”

Năm tệ chỉ mua một con gà mái già, tiền tiêu vặt năm nay của cậu đều phải trả nợ.

Hơn nữa, cậu bây giờ cảm thấy được học cấp ba khá tốt, có thể cùng Cố Tri Nam học tập tiến bộ, sau này cậu cũng không bị coi là kém hơn.

Tô Anh cười nói: “Dì giúp con lấy lại một điểm, ngày 1 tháng 9 con có thể đi học. Nhưng lần này con làm sai, dì cũng không tức giận nên con không cần mua gà mái già về xin lỗi. Hơn nữa, vì con đã xin lỗi nên dì sẽ ăn bữa gà này miễn phí mà không cần trả tiền. Dì thật sự rất vui.”

“À, đúng rồi, dì cũng sẽ không đưa con năm tệ mà tối sẽ trả luôn cho chú hai của con.”

Hàn Kinh Thần:……

Cậu không hiểu tại sao khi biết dì hai không tức giận, trong lòng lại buồn bực.

……

Sau khi ăn trưa và chợp mắt, lúc thức dậy thì đã hơn ba giờ.

Kiều Lan Lan xách theo một con gà sang, nói lần này cô ấy mua gà, buổi tối bảo Hàn Kinh Thần làm mì lạnh ăn.

Hàn Kinh Thần đã từng phản kháng nhưng không có kết quả nên thành thói quen.

“Trưa nay con vừa mua một con gà mới ăn rồi. Để mấy ngày nữa được không?”

“Được, con tìm lồng nhốt gà vào rồi nuôi mấy ngày.”

Kiều Lan Lan hỏi Tô Anh chuyện bài thi, Tô Anh nói hiệu trưởng Tạ cho thêm một điểm, cậu bé đã có thể nhập học.

Kiều Lan Lan xem qua bài thi của Hàn Kinh Thần thấy phần viết văn bị trừ nhiều điểm. Hiệu trưởng muốn giữ thể diện cho thầy Đường nên chỉ cho thêm một điểm, để hai bên đều có lợi.

Nếu được phân vào lớp của Đường Tùng, anh ta sẽ là giáo viên của hai đứa nhỏ, lúc đó anh ta vừa làm thầy vừa làm bố. Hai cậu bé sẽ có thêm một người em gái bất đắc dĩ là Đường Tuy Thảo.

Kiều Lan Lan nói: “Tôi phải đấu tranh để Tri Nam và Kinh Thần phân đến lớp tôi.”

Tô Anh nói: “Như vậy là tốt nhất.”

Ở đây mọi người đều tôn sư trọng đạo, đặc biệt là giáo viên. Hơn nữa, quen biết với con gái của thầy giáo, mối quan hệ này sẽ dai dẳng cả đời.

Cô không hy vọng Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam học lớp của thầy Đường.

Buổi chiều không còn nắng, Kiều Lan Lan đề nghị ra biển bắt hải sản: “Khi nào đi làm sẽ không có thời gian nữa.”

Mấy đứa nhỏ cũng muốn đi, bãi biển rộng lớn như vậy mà mỗi lần đi cùng Tô Anh, chúng đều nhặt được rất nhiều thứ.

Sau khi cầm xô và đeo giày cao su, Tô Anh và Kiều Lan Lan dẫn bốn đứa nhỏ ra biển bắt hải sản.

Tô Anh nhìn dọc theo bờ biển, nơi nào có nhiều đá ngầm sặc sỡ nhất thì sẽ có nhiều cá.

Lần này cô chọn chỗ có nhiều màu sắc nhất, trong khe có rất nhiều cá tôm, thậm chí có cả tôm hùm quý hiếm.

Kiều Lan Lan vui vẻ ra mặt: “Tô Anh, cô thật may mắn, không bao giờ phải về không.”

Tinh Tinh và Xán Xán bận rộn nhặt đồ. Tô Anh bảo hai đứa đeo gắng tay lên: “Có con có gai, mấy đứa đeo găng tay vào trước khi bắt chúng.”

Sáu người nhanh chóng thu hoạch được nửa xô.

……

Lúc này Từ Phân Nguyệt cũng dẫn Đường Tuy Thảo tới.

Kiều Lan Lan nghĩ thầm, thật đen đủi, nhưng bãi biển không phải tài sản của riêng ai nên không thể không cho chị ta tới.

Hơn nữa Từ Phân Nguyệt còn dẫn theo Đường Tuy Thảo, mối dây dưa đáng sợ này khi nào mới chấm dứt đây?

Kiều Lan Lan không nhịn được nhìn Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam, may mắn là hai đứa đều đang cầm xô đi bên cạnh hai cô bé để bảo vệ lỡ chúng ngã.

Rất ra dáng anh trai và chú nhỏ tốt.

Đường Tuy Thảo thân thiết chào hỏi: “Con chào dì Tô và cô giáo Kiều. Nói cho hai người một tin tốt, ta nhận dì Từ là mẹ nuôi rồi.”

Tô Anh và Kiều Lan Lan nhìn nhau, chuyện gì xảy ra vậy. Con bé này muốn chuyển đến gần nhà họ để dây dưa không dứt với hai cậu bé nhà cô sao?

Kiều Lan Lan ánh mắt tỏ vẻ cô ta cũng không biết.

Tô Anh cười nói: “Vậy chúc mừng con nha, bây giờ con cũng được mẹ yêu thương rồi.”

Đường Tuy Thảo kiêu ngạo nói: “Vâng, sau này con sẽ hiếu thuận với mẹ nuôi như mẹ ruột mình vậy.”

Từ Phân Nguyệt cảm động xoa khuôn mặt nhỏ của con bé. Nếu con chị ta sinh có lẽ cũng không xinh đẹp, hiểu chuyện, ngoan ngoãn và biết ơn như vậy.

Chị ta từng nuôi mấy đứa cháu trai, đều như sói vậy, giờ nghĩ lại, chỉ có con bé này là hiếu thuận.

Kiều Lan Lan âm thầm châm chọc, Đường Tuy Thảo nhận Từ Phân Nguyệt là mẹ nuôi thì sẽ là chị em với Thẩm Mỹ Tĩnh.

Quan hệ này, Đường Tuy Thảo chỉ có lợi chứ không có hại. Vận khí hai kiếp của con nhóc này đều tốt như vậy sao?

Nhưng kiếp trước Đường Tuy Thảo đẩy mẹ ruột vào bệnh viện tâm thần, kiếp này chắc cũng chẳng thể đối xử tốt với mẹ nuôi.

Cô ta khách sáo nói: “Chúc mừng chị có con gái.”

Từ Phân Nguyệt nhìn thấy chỗ đá ngầm có nhiều hải sản thì cười không khép được miệng: “Tôi may mắn khi có một cô con gái nuôi như vậy.”

Kiều Lan Lan trợn mắt, cái này rõ ràng là nhờ Tô Anh, liên quan gì đến con nhóc kia chứ.

Nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này rất may mắn. Nếu sống hòa thuận với con bé, chắc chắn cô có thể được thơm lây, đối nghịch với nó cuối cùng đều không có kết cục tốt. Con bé ấy như con chó liếm người vậy, bản thân sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hàn Hâm Tinh là cô bé nóng nảy, kiếp trước rất hay cãi nhau với Đường Tuy Thảo sặc, cuối cùng ngay cả người yêu của Tinh Tinh cũng nói giúp Đường Tuy Thảo. Chuyện này cũng khiến sau này Hàn Hâm Tinh không kết hôn.

Cố Tri Nam tỉnh ngộ sớm thì không nói, nhưng Hàn Kinh Thần ngốc nghếch còn coi Cố Tri Nam là tình địch, lúc nào cũng đối nghịch với cậu bé.

Kiếp này bốn đứa trẻ ở chung một nhà, còn gặp Đường Tuy Thảo sớm hơn cả kiếp trước.

Kiều Lan Lan cảm thấy việc bản thân trọng sinh đã làm thay đổi một số việc nên không giống kiếp trước. Cô ta cản thấy mình phải có nghĩa vụ không để bi kịch xảy ra.

Kiều Lan Lan quyết định: “Tô Anh, tôi sẽ là mẹ nuôi của bốn đứa nhỏ.”

Tô Anh thấy Kiều Lan Lan chân thành như vậy thì nói: “Tôi không có ý kiến, nhưng cô hỏi bọn nhỏ đi.”

Hàn Kinh Thần: “…… Dì Lan Lan con không đồng ý, con không cần mẹ nuôi, dì đến nhà con chiếm tiện nghi.”

Hầu hạ một dì hai đã rất mệt rồi, thêm một mẹ nuôi nữa thì cậu sẽ mệt chết.

Hàn Hâm Tinh thì hoan hô nhảy nhót: “Được ạ, con sẽ có thêm một mẹ nuôi.”

Thấy Tinh Tinh đồng ý, Xán Xán cũng đồng ý.

Cố Tri Nam nói lại: “Vậy chị Lan Lan, chúng ta ngang hàng rồi……”

Kiều Lan Lan không quan tâm: “Tô Anh, lúc nào Hàn Cảnh Viễn về thì nói với anh ấy một tiếng, tôi sẽ nói với lão Đinh, nếu hai bọn họ đồng ý thì chúng ta sẽ kết nghĩa.”

“Được, lúc nào về dì sẽ hỏi một chút.”

Lúc này, Tô Anh thấy trên người Đường Tuy Thảo có màu sắc của sự ghen ghét, cô chỉ biết yên lặng thở dài.  
Bình Luận (0)
Comment