Rất ít người biết điều này, và Kiều Lan Lan cũng tình cờ biết về nó ở kiếp trước.
Mẹ của Đoạn Quân bị bệnh tim bẩm sinh, em gái cũng bị di truyền nên vừa sinh ra đã không thể sống nổi.
Bố của Đoạn Quân sợ vợ mình tỉnh dậy không chịu nổi cú sốc sẽ lên cơn đau tim gây nguy hiểm đến tính mạng.
Sau đó, ông tìm thấy một đứa bé bị bỏ rơi và nói với vợ rằng đó là con gái của họ.
Còn đứa con gái ruột vừa tắt thở đã được bảo mẫu đưa ra ngoài tìm nơi chôn cất đàng hoàng.
Ông Đoạn năm nào cũng ra nghĩa trang để cúng cho đứa con gái bất hạnh của mình.
Ở kiếp trước khi Kiều Lan Lan đi cúng cho lão Đinh, cô ấy tình cờ gặp bố của Đoạn Quân đang thắp hương con gái của mình.
Kiếp trước, Đoạn Sở Hạ làm rất nhiều chuyện tày trời, nhà họ Đoạn luôn bao che cho cô ta, kết quả Đoạn Quân ở vị trí đội trưởng đội điều tra tội phạm lại không thể thăng chức, thật đáng tiếc.
Vậy mà đến kiếp này chuyện này vẫn chưa kết thúc, Kiều Lan Lan vô cùng tức giận, cô ta lại vu khống Tô Anh là đặc vụ trong khi Tô Anh còn là bạn tốt của cô ta.
Vốn dĩ Đoạn Sở Hạ không phải con gái nhà họ Đoạn, Kiều Lan Lan cũng không định nói cho bất kỳ ai biết chuyện này. Dù sao đó cũng là quyết định của ông Đoạn, hơn nữa khi đó Đoạn Sở Hạ vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng Đoạn Sở Hạ càng ngày được nước lấn tới, bắt nạt bạn tốt của cô ta.
Cô ta chạy về nhà, dùng tay trái viết một bức thư mật báo nhảm nhí, trong thư kể rằng hơn 20 năm trước, để giấu vợ, ông Đoạn đã thay thế đứa con gái vừa chào đời đã chết bằng một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cô ta dự định gửi bức thư này cho Đội trưởng Đoạn Quân của Đội Điều tra Hình sự của Văn phòng Công an Thành phố Bắc Kinh, anh trai của Đoạn Sở Hạ.
Mặc dù lúc đó không nhiều người biết chuyện này, nhưng riêng bác sĩ đỡ đẻ và bảo mẫu ngày đó giúp họ chôn cất đứa bé chắc chắn biết.
Đội trưởng đội điều tra tội phạm chắc chắn sẽ dễ dàng tìm ra sự thật về bức thư?
...
Ngày 1 tháng 9, bốn đứa trẻ lần lượt đến trường tiểu học và trung học, Tô Anh cũng phải đi làm ở căng tin.
Kiều Lan Lan rất giỏi, cô ấy thực sự đã xin cho Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần vào lớp của cô ấy.
Hai đứa trẻ đến trường với Kiều Lan Lan, còn Tô Anh đưa hai cô con gái đến trường tiểu học.
Hàn Cảnh Viễn hỏi: "Thật sự không cần anh đưa đi sao?"
Hôm nay khai giảng, anh được nghỉ nửa ngày, nhưng bọn trẻ và Tô Anh nói không cần phiền anh.
"Anh xem, đều đã sắp xếp xong, anh đi làm việc của mình đi."
Hàn Cảnh Viễn u sầu nói: "Sáng nay anh đã xin nghỉ nửa ngày."
Tô Anh hỏi Xán Xán: "Để bố đưa con đến trường có được không?"
"Tuyệt vời."
Hàn Hâm Tinh nói: "Chú hai mặc quân phục thì sẽ trông đẹp trai hơn."
Hàn Cảnh Viễn: “Con nói nhiều thật.” Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn nghe theo.
Hàn Cảnh Viễn như nhớ ra điều gì đó, nói với Tô Anh: "Đúng rồi, Từ Phân Nguyệt cũng đến làm việc trong nhà ăn sao."
"Tại sao lại nhận chị ta vậy?"
Tô Anh không bận tâm, nhưng cô chỉ không ngờ được điều gì có thể khiến thầy Bàng đổi ý và làm khó người trong gia đình, hơn nữa chị ta còn không phải là một thành viên chính thức của viện.
Hàn Cảnh Viễn nói: "Nhiệm vụ lần trước Tô Tòng Nham đã lập được ba thành tích lớn, nói muốn giúp người nhà tìm công việc, tạm thời cũng được và được lãnh đạo đồng ý."
Đây có lẽ là kết quả của cuộc cãi vã giữa Thẩm Mỹ Tĩnh và Tô Tòng Nham.
Tô Anh nói: "Dùng quân công để đổi công tác tạm thời, để tránh mặt người thân, sau này Tô Tòng Nham sẽ rất khó được thăng chức."
Mặc dù lãnh đạo đồng ý, nhưng ấn tượng của lãnh đạo về anh ta sẽ giảm đi.
Hàn Cảnh Viễn thở dài: "Ai nói không phải, anh đưa bọn nhỏ đi học, em đi làm đi, nếu như làm cùng Từ Phân Nguyệt không thoải mái thì đừng làm nữa, không cần phải miễn cưỡng."
Tô Anh nghĩ không có ai có thể làm cô buồn.
...
"Tô Anh, muộn như vậy rồi cô đến làm gì nữa? Nhìn xem, tôi đã gọt xong một nồi khoai tây rồi."
Từ Phân Nguyệt rất vui vì có thể đến làm việc, ban đầu nhà họ Tô muốn đuổi việc chị ta với lý do Hữu Hữu đi học, nhưng Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn muốn dì của mình ở bên cạnh nên mới để chị ta ở lại.
Lúc này, chị ta đã gọt xong vỏ của một rổ khoai tây rồi đặt vào một cái nồi nhỏ trước mặt, không muốn Tô Anh chạm vào.
Chị ta chỉ vào một rổ khoai tây khác, nói: “Mỗi người làm một nửa đi, đừng lười biếng”.
Tô Anh gật đầu và nói: "Mỗi người làm một nửa là công bằng nhất."
Cô quay sang thương lượng với Bàng Tại Minh: "Thầy Bàng, tôi cảm thấy đề xuất của Từ Phân Nguyệt rất đúng, tại sao ông không phân chia công việc ngày hôm nay, ai hoàn thành trước sẽ nghỉ ngơi trước, ông thấy có được không?"
"Được, vậy tôi sẽ phân chia công việc."
Thầy Bàng ngoài mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng thì vô cùng hoảng sợ, ông ấy nhận được một nhiệm vụ đặc biệt do sử trưởng và chính ủy sắp xếp, yêu cầu ông ấy quan sát Tô Anh xem cô có phải là đặc vụ hay không.
Bàng Tại Minh đã chịu rất nhiều áp lực khi phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng như vậy. Vừa phải giám sát, vừa phải nấu ăn khiến đêm qua ông mất ngủ.
Vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn quá điên dồ, cô ta dám tố cáo đồng chí Tô là đặc vụ mà chỉ dựa vào suy đoán, thậm chí còn đe dọa chính ủy để điều tra.
Bàng Tại Minh không tin Tô Anh là đặc vụ, nhưng Đoạn Sở Hạ đã tố cáo bằng tên thật, vì vậy nhất định phải có báo cáo điều tra, nếu không thì ông sẽ giải thích như thế nào?
Sử trưởng và chính ủy đã nói với ông, Tô Anh đã có kinh nghiệm làm thái rau trong khách sạn Hữu Nghị đã mấy năm, từ nhỏ đã được học Trung y từ ông nội và bố, dặn ông điều tra bắt đầu từ hai phương diện này. Kỹ năng dùng dao và kỹ năng y học là trọng tâm.
Một tổ chức mật vụ không thể nào chuẩn bị một thế thân mà có thể luyện cho người ấy vừa học nấu ăn, vừa học Trung y hơn mười năm trước. Như vậy quá nực cười.
Vì vậy, chỉ cần kỹ năng dùng dao và kỹ năng nấu ăn của Tô Anh đáp ứng yêu cầu và cô biết một số kỹ năng y tế, báo cáo này có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ về cô.
...
Ngày hôm qua khi nhận nhiệm vụ, ông còn đang lo lắng không biết làm thế nào để Tô Anh đổi công việc mà không gây nghi ngờ, đúng lúc cấp trên hỏi ông có thể bổ sung thêm một nhân viên tạm thời, Bàng Tại Minh lập tức đồng ý.
Có thêm một người làm việc, Tô Anh cũng có thể làm những việc khác, thuận lợi cho việc giám sát hơn.
Ông tự thấy bản thân thật thông minh.
Thầy Bàng cười nói: "Nếu có hai người, vậy thì cô Từ sẽ phụ trách gọt khoai tây, còn Tô Anh, cô giúp tôi thái rau đi."
Từ Phân Nguyệt vốn tưởng chia đều đồng nghĩa với việc hai người sẽ làm cùng nhau, nhưng hóa ra là bị tách ra, thái rau thoải mái làm sao, chị ta không đồng ý nói: "Thầy Bàng, ông phân chia công việc như vậy thật không công bằng."
Thầy Bàng vẫn đang tiếp tục nhiệm vụ nên cho dù Từ Phân Nguyệt phàn nàn với lãnh đạo, ông ấy cũng không sợ.
Ông không vui nói: "Vậy để Tô Tòng Nham dùng quân công đổi cho cô một công việc hậu cần khác, được chứ?”
Từ Phân Nguyệt sợ hãi không nói nên lời, một công việc tạm thời đã khiến Tô Tòng Nham với cháu gái chị ta cãi nhau hai ngày, cô ta không dám làm ầm ĩ chuyện này nữa.
Tô Anh cắt khoai tây và bắp cải trắng theo yêu cầu của thầy Bàng, còn mười miếng đậu phụ, cô ấy hỏi thầy Bàng cách cắt chúng.
"Thầy Bàng, ông định làm gì với món đậu phụ này?"
"Cắt nó thành những miếng vuông sáu hoặc bảy centimet để làm đậu phụ hấp với nước sốt."
Đậu phụ tương đối dày nên cô cắt đôi nó trước rồi mới cắt nhỏ, đậu phụ mềm nên có thể cắt thành miếng lớn, dễ cắt hơn khoai tây bào sợi rất nhiều.
Công việc cắt rau và đồ ăn kèm dễ dàng hơn Tô Anh tưởng tượng, đặc biệt là, thời gian buổi chiều dài nên cô cắt xong tất cả đồ ăn kèm chỉ sau ba giờ.
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, hỏi: "Thầy Bàng, còn việc gì không?"
Thầy Bàng lập tức run lên bần bật, chẳng trách đầu bếp của khách sạn Hữu Nghị lại tiếp đãi khách nước ngoài, tốc độ làm việc của một người có thể đánh bại hai người. Cô ở đây giúp ông thái rau quả là phí phạm.
Ông cười nói: “Cô làm việc nhanh quá, ở đây không còn cái gì cần cắt nữa đâu, cô nghỉ ngơi đi?”
Tô Anh nhìn đồng hồ, còn chưa tới ba rưỡi: "Vậy bây giờ tôi có thể rời đi không?"
"Công việc đã phân chia rồi, xong việc có thể rời đi. Đồng chí Từ cũng có thể rời đi nếu cô ấy xong việc."
Từ Phân Nguyệt tức đến mức chỉ có thể cố gắng hết sức tăng tốc, nhưng vô ích. Chị ta phải làm nhiều công việc lặt vặt, trong khi Tô Anh chỉ phải cắt rau và đồ ăn kèm. Cô làm xong thì có thể rời đi.
...
Sau khi Tô Anh rời đi, Bàng Tại Minh bảo Từ Phân Nguyệt ra ngoài quét sân sau, sau đó lấy thước dây đo độ dày của khoai tây đã cắt nhỏ, ghi vào sổ tay, lau mồ hôi trên trán, cô cắt chẳng khác gì một cái máy.
Vài ngày sau, Bàng Tại Minh lại lấy cớ là thủ lĩnh quân đến, ông ấy bị thương ở tay và nhờ Tô Anh giúp nấu một vài món nhỏ.
Kỹ năng nấu ăn và kỹ năng dùng dao đã được quan sát và ghi lại rõ ràng, bây giờ thầy Bàng phải kiểm tra các kỹ năng y tế. Nhưng Tô Anh đang bị mất trí nhớ, liệu có thành công vượt qua bài khảo sát không.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Bàng Tại Minh xoa thắt lưng của mình và nói rằng gần đây thắt lưng của ông rất khó chịu: "Tiểu Tô, tôi nghe nói rằng ông nội và bố của cô là một bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc, cô có đơn thuốc chữa bệnh đau lưng không? "
Tô Anh quan sát màu sắc khí tràng của Bàng Tại Minh, nhìn thấy tuổi của ông ấy cũng không còn trẻ, là do mắc chứng thận hư, uống thuốc bắc nửa tháng là có thể khỏi.
Cô có thể kê đơn thuốc bằng cách phân biệt bệnh dựa trên màu sắc, nhưng trong thế giới y học Trung Quốc phán bệnh bằng cách nhìn, ngửi và hỏi, vì vậy cô giả vờ bắt mạch cho Bàng Tại Minh.
Sau đó, cô nói: "Gần đây, tôi mới nhớ ra một số đơn thuốc bí mật của gia đình, nhưng bố tôi từng chữa bệnh khiến bệnh nhân chết, không biết Thầy Bàng có dám lấy thuốc tôi kê không?"
Vì để hoàn thành nhiệm vụ này, Bàng Tại Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô dám kê đơn thì tôi cũng dám uống."
Sau khi uống thuốc bắc nửa tháng, sắc mặt của Bàng Tại Minh đúng là trở nên hồng hào, eo cũng không còn đau nhức, chân cũng không mỏi sau khi đứng suốt một ngày dài, đặc biệt vợ của ông cũng rất hài lòng với biểu hiện gần đây của ông.
Tô Anh liên tục nhấn mạnh: "Thầy Bàng, giai đoạn tiếp theo sẽ thay đổi đơn thuốc. Nhưng ông không được nói với người khác về đơn thuốc trước đó. Liều lượng thuốc này tùy vào tình trạng bệnh của mỗi người mà thay đổi khác nhau. Nếu dùng thuốc bừa bãi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu có bất kỳ trường hợp không may nào xảy ra."
Bàng Tại Minh liên tục gật đầu: "Cô kê cho tôi đơn thuốc tiếp theo đi."
...
"Sử trưởng, chính ủy, kỹ năng dùng dao của đồng chí Tô Anh có thể vượt qua khảo nghiệm, kỹ năng nấu ăn của cô ấy thì hai người cũng đã tự mình nếm thử. Còn phần kê đơn thuốc, cô ấy nói cô ấy nhớ một số thứ và tôi đã tự mình trải nghiệm. Sau nửa tháng dùng thuốc bắc, thật sự rất có tác dụng!"
"Nếu không phải được thừa hưởng từ nhỏ thì không thể kê đơn thuốc thần kỳ như vậy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cuộc điều tra và sự nghi ngờ đối với đồng chí Tô Anh có thể được dỡ bỏ."
Quý Bình Lương liên tục xác nhận lại: "Đơn thuốc mà Tô Anh thực sự hiệu quả sao?"
Bàng Tại Minh đầy tự tin và nói đùa: "Nếu anh không tin tôi, anh có thể hỏi vợ tôi."
Quý Bình Lương tím mặt: "Không cần, cái lưng già của tôi cũng đau mấy năm rồi, anh cho tôi đơn thuốc đi."
Bàng Tại Minh nhớ đến lời dặn dò của Tô Anh, anh ấy nói: "Đừng uống thuốc bừa bãi. Đơn thuốc của tôi có thể không phù hợp với anh, anh có thể nhờ Tiểu Tô kê đơn khác."
Quý Bình Lương vô cùng không biết xấu hổ, quay đầu hỏi sử trưởng: "Lão Tề, anh cảm thấy thế nào?"
Ông nhìn bản báo cáo do Bàng Tại Minh nộp, gật đầu nói: “Lão Quý, hãy phân loại tài liệu, sau đó niêm phong hồ sơ báo cáo, để cái cô Đoạn Sở Hạ không nổi điên tìm người nộp đơn khiếu nại nữa."
"Được, tôi sẽ làm ngay bây giờ."
Quý Bình Lương thở phào nhẹ nhõm, thấy Bàng Tại Minh vẫn đang cau mày, anh ta cười hỏi: "Lão Bàng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình, tại sao ông vẫn còn cau mày vậy?"
Bàng Tại Minh do dự: "Sử trưởng, chính ủy, có một chuyện không biết có nên nói hay không?"
"Anh nói đi."
"Kỹ năng dùng dao của đồng chí Tô Anh cực kỳ chuẩn xác."
“Là sao?” Quý Bình Lương hiếu kỳ.
"Tôi dùng thước để đo miếng đậu phụ mà cô ấy cắt. Sai số của mỗi miếng không quá một milimet. Khi rút dao ra, đường cắt của cô ấy còn thẳng hơn thước. Anh có muốn ghi lại không?"
...
Tô Anh đã đi làm gần một tháng, sau hai ngày thầy Bàng bị thương ở tay, cô được sắp xếp nấu một vài món ăn trong nồi nhỏ, thời gian còn lại đều dành cho việc cắt và đồ ăn kèm, trừ lúc Từ Phân Nguyệt lảm nhảm vài câu còn lại thì cô cũng khá hài lòng .
Gia đình bên này rất thoải mái, Hàn Cảnh Viễn cũng không gây rắc rối cho cô, Cố Tri Nam là người hiểu chuyện nhất, có thể chăm sóc hai đứa nhỏ, Hàn Kinh Thần thì nấu bữa tối sau giờ học, mỗi ngày Tô Anh chỉ cần dạy Kinh Thần một món ăn .
Cậu thích được động viên. Lúc được cả nhà khen ngợi thì cậu rất vui.
Cậu cũng nói, khi trở lại Bắc Kinh vào dịp Tết Nguyên đán sẽ nấu ăn cho ông nội của mình, chắc chắn sẽ khiến ông nội ngạc nhiên. Mỗi khi nghĩ đến điều này, cậu đều rất phấn khích.
Một cuộc sống thoải mái như vậy khiến Tô Anh cảm giác được bình yên trước cơn bão, cô hy vọng đó chỉ là cảm nhận của mình.
Vào mùa này ruồi muỗi khá nhiều, đặc biệt là trong bếp. Cố Tri Nam từng nói, trước kia nguyên chủ từng ở sau bếp luyện tập khả năng đâm ruồi đang bay bằng kim, còn có một tiểu đồ đệ.
Tô Anh cũng biết kỹ năng này, cô dùng lông gà trống làm ra mười mấy cái phi tiêu, mỗi cái đều đâm trúng một con ruồi dính trên tường. Bọn nhỏ nhìn thấy đều vỗ tay khen ngợi.
Đặc biệt là Hàn Kinh Thần, cậu bé bắt cô nhất định phải dạy mình chiêu thức này.
Khi Hàn Cảnh Viễn về nhà, anh nhìn thấy những con ruồi dính trên tường thì ngạc nhiên nhìn Tô Anh.
Tô Anh giải thích: "Tri Nam nói trước đây em từng có kỹ năng này. Hôm nay em mới thử lại, không ngờ vẫn chuẩn xác như vậy."
Hàn Cảnh Viễn gật đầu, nhưng cũng đề nghị: "Sau này đừng thử trong phòng bếp, nhìn đống ruồi nhặng này ghê quá."
Tô Anh đồng ý.
Cô quan sát thấy khí tràng của Hàn Cảnh Viễn là một màu xám xanh ảm đạm thì hỏi: "Sao anh tức giận vậy?"
Hàn Cảnh Viễn vội vàng nói: "Anh không tức giận."
Tô Anh hỏi Xán Xán: "Con nhìn xem hôm nay bố con có vui không?"
Xán Xán lắc đầu, con bé cảm thấy bố đang rất buồn bực.
Hàn Hâm Tinh nói: "Chú hai không tức giận, nhưng rõ ràng là có phiền muộn. Tại sao chú lại như vậy chứ?"
Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ cười nói: "Nói gì thế, chú đâu nhỏ mọn như vậy. Chỉ là mẹ của Tri Nam đến, đang ở phòng trọ, chú vừa tiếp đón bà ta."
Tô Anh: ...Anh thực sự rất hào phóng.
Cố Tri Nam ngạc nhiên. Mẹ cậu tái giá khi cậu mới 4 tuổi, sau đó cũng không gặp lại. Thành thật mà nói, cậu không còn nhớ được những ký ức trước năm bốn tuổi.
Tô Anh vội vàng hỏi: "Anh về rồi, thế người kia đâu?"
...
Thịnh Hồng Tuệ đi làm trên phố, buổi chiều, cô ta được giao tiếp đãi Thạch Yến, người tìm thấy ở khu vực quân sự. Nghe nói bà ấy là mẹ chồng cũ của Tô Anh, bà ấy đến gặp con trai mình. Thịnh Hồng Tuệ cũng cất sự kiêu ngạo của mình và đón tiếp một cách nồng nhiệt.
Sau đó, cô ta nói rằng không thể liên lạc với Tô Anh, có thể cô đã đưa bọn trẻ về nhà khi bọn chúng tan học.
Thạch Yến nói không cần phải vội, dù sao thì Tô Anh bây giờ là người giám hộ của Cố Tri Nam, sẽ không tốt nếu bà ấy xuất hiện nên đã đến phòng trọ trước. Bà ấy còn nhờ Thịnh Hồng Tuệ sau khi Tô Anh tan làm thì phiền cô ta gọi điện báo cho bà ấy biết.
Sau đó, Thịnh Hồng Tuệ gọi trực tiếp cho Hàn Cảnh Viễn.
Quan Minh cảm thấy rằng việc Thịnh Hồng Tuệ gọi điện cho Hàn Cảnh Viễn và nhờ anh đến đón mẹ chồng cũ của Tô Anh là không đúng.
"Sao em không đến căng tin tìm Tô Anh?"
"Em đi tìm rồi, Tô Anh không có ở đấy, em đã gọi điện thoại cho doanh trưởng Hàn. Lúc nghe được tin báo, anh ấy còn nói sẽ đích thân đến đón."
Thịnh Hồng Tuệ bày ra dáng vẻ chuẩn bị được xem kịch vui. Cô ta hỏi chồng: "Anh nghĩ mẹ chồng cũ của Tô Anh đến đây để làm gì? Lúc đầu bà ấy không muốn nuôi hai đứa con trai này, nhưng bây giờ lại quay lại, chẳng lẽ Tô Anh xảy ra chuyện?"
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Quan Minh khó hiểu.
"Em chỉ cảm thấy đây không phải chuyện đơn giản. Trước kia bà ấy còn không đến Bắc Kinh gặp Tô Anh, bây giờ lại đi nghìn dặm tới đảo Nam, thật không quá vô lý."
Quan Minh bảo vợ đừng xen vào việc riêng của người ta: "Có lẽ bà ấy chỉ nhớ con trai mình, đừng để ý chuyện đó nữa."
Cho dù chuyện này thật sự không đơn giản thì nó cũng không phải chuyện của bọn họ. Chồng hiện tại của Thạch Yến là một lãnh đạo quan trọng ở Bình Thành, không phải người bình thường, cho nên Thạch Yến đi ngàn dặm đến đây cũng không phải thường.
...
"Mẹ, đây là Tri Nam."
Tô Anh đưa Thạch Yến về nhà, sau đó đẩy Cố Tri Nam đang ngơ ngác về phía trước một bước.
Tô Anh sau khi suy nghĩ đã quyết định gọi bà là "Mẹ", cô nghĩ lần này Thạch Yến đến sẽ không chỉ đơn giản là để gặp con trai mình, hơn nữa bà ấy còn không báo trước.
Vì vậy, cho dù là lý do là gì thì cứ giữ mối quan hệ tốt đã.
Hiện tại cô thật sự cảm thấy việc không kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ là chuyện vô cùng tốt, mất trí nhớ có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.
Cho dù trước mặt là người quen, cũng không cần giả vờ. Nếu tính cách của cô thay đổi, người khác sẽ nghĩ là do mất trí nhớ.
Thạch Yến cười nói: "Từ khi mất trí nhớ, tính cách của con đã thay đổi rất nhiều. Trước đây con chưa từng gọi mẹ là mẹ, nhưng cũng không thể trách con, là do mẹ chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ."
Thạch Yến vừa vui vừa không nỡ.
Bà hạnh phúc vì cuối cùng đã có thể đến thăm Cố Tri Nam.
Thật ra trước đây bà đã từng đến Bắc Kinh để tìm các con của mình nhưng chị gái bà đã ngăn lại, nói khi đó chính bà là người nói không cần con trai, bây giờ không nên quay lại tìm nữa. Đừng để đứa trẻ nuôi hy vọng, nghĩ rằng mẹ mình vẫn còn yêu nó.
Thạch Yến không chút do dự rời đi.
Lần đó Cố Tri Nam thực sự muốn gặp mẹ cậu, cậu nghe nói mẹ cậu là một người phụ nữ rất xinh đẹp, hôm nay khi nhìn thấy, quả thực là như vậy.
Cậu không biết có nên nhận hay không, do dự nhìn Tô Anh: "Chị..."
Tô Anh động viên: "Đây là mẹ em. Em muốn gọi mẹ cũng được, không muốn cũng không sao, làm người lạ trước cũng không sao, tùy em."
...