Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 24

Tô Anh chủ động đưa ra ý kiến về Bắc Kinh thăm ông nội khiến trái tim Hàn Cảnh Viễn như được sống lại.

Anh vừa vui vừa lo lắng: “Đi đến đó tận một nghìn cây, đi tàu thủy hay xe lửa, cũng phải mất ba mươi tiếng đồng hồ, một mình em dẫn theo bốn đứa trẻ được không?”

Tô Anh ngoắc ngoắc tay với anh, ý bảo anh lại gần, Hàn Cảnh Viễn không rõ lý do, đi đến trước mặt cô.

Bỗng nhiên Tô Anh gõ vào đầu anh, Hàn Cảnh Viễn bị dọa rồi.

Tại sao không nói một lời đã động thủ, anh thật sự không thể làm gì được cô, Tô Anh đang do dự thì mất đà, cả người cô theo quán tính nằm đè lên người anh.

Hàn Cảnh Viễn:……

Tô Anh nhân lúc anh không chuẩn bị mà vật Hàn Cảnh Viễn qua vai khiến anh ngã xuống đất, sau đó đè lên người anh cười lớn: “Thế nào, người đệ nhất toàn năng cũng bị em quật ngã, anh nói em đi xa có an toàn không?”

Hàn Cảnh Viễn thở gấp, mặt đỏ tới mang tai: “Em tấn công lúc anh chưa chuẩn bị, không tính.”

Tiếp xúc thân mật như vậy, khiến tim Hàn Cảnh Viễn đập nhanh hơn, anh nhỏ giọng nói: “Bọn trẻ đều đang nhìn đấy.”

Tô Anh nói: “Sợ cái gì, em thắng quang minh chính đại đấy.”

Hàn Cảnh Viễn: “Không phải ý này, em đứng lên trước đã.”

Hàn Hâm Tinh ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc vào mặt Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai đã chơi xấu lại còn thua, xấu hổ quá đi.”

Cố Xán Xán lo lắng gần chết: “Bố có đau không, có cần đến bệnh viện không?”

Hàn Kinh Thần khinh thường: “Chú hai, con không tin đâu. Chắc chắn là chú cố ý nhường dì hai?”

Cố Tri Nam không hề nghi ngờ thực lực của chị dâu mình, mẹ của chị là công an, do đó từ nhỏ chị đã học võ phòng thân, nhưng cậu không ngờ chị lợi hại như vậy, nhất định là được anh rể nhường.

Chỉ là, chị ấy còn đè trên người anh rể.

Cố Tri Nam cũng không nhìn, cậu nói: “Dưới đất bẩn lắm, hai người đứng dậy rồi nói.”

Tô Anh bò dậy: “Anh không cần lo lắng cho an toàn của bọn em, chỉ cần anh trẻ tiền xe cho năm người bọn em là được.”

Đi xe như vậy tốn không ít tiền đâu.

Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng đứng dậy, mặt nóng rồi dần đỏ lên. Anh chạy đến phòng bếp rửa mặt rồi quay lại.

“Tiền xe thì không thành vấn đề, ngày mai em lấy tiền trong sổ tiết kiệm trước đi, anh gọi cho ông nội báo cho ông ấy biết quốc khánh này bọn em đến thăm, nhất định ông sẽ rất vui.”

Tô Anh vội nói: “Anh đừng nói trước, để em dẫn theo bọn trẻ bất ngờ xuất hiện trong phòng bệnh. Bất ngờ như vậy có khi bệnh của ông có thể tốt lên đấy. Hơn nữa, anh gọi điện thoại báo trước làm ông nhớ thương, ảnh hưởng tới việc dưỡng bệnh, như thế không tốt lắm.”

Hàn Cảnh Viễn cũng nghĩ như vậy, có một năm anh đi làm nhiệm vụ đột nhiên ghé qua nhà gặp ông nội, ông ấy vô cùng vui vẻ, hơn nửa năm cũng không cần đến bệnh viện.

……

Sau đó, Tô Anh tính toán, họ đến Bắc Kinh cũng không dễ dàng, ngoại trừ hai ngày nghỉ lễ ra thì còn phải xin nghỉ học ở trường cho mấy đứa trẻ, vé xe cũng phải mua trước khi xin nghỉ phép.

Trước ngày xuất phát một ngày, Tô Anh phải thu xếp hành lý nhưng không biết rõ khí hậu Bắc Kinh như thế nào nên lại lấy lý do mất trí nhớ.

Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần đều lớn lên ở Bắc Kinh, bây giờ là cuối tháng chín, ở đảo Nam mặc quần áo cộc còn đổ mồ hôi nhưng ở Bắc Kinh chuẩn bị phải mặc quần áo dài tay, bởi vậy các cậu bảo cô cần mang theo vài chiếc áo khoác và quần áo dài.

Cả nhà hào hứng thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường trong khi Kiều Lan Lan ở cách vách thì đứng ngồi không yên.

Lúc trước cô ấy viết phong thư nặc danh định gửi cho Đoạn Quân nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Chỉ có thể gửi qua bưu điện nhưng cô ấy không muốn Đoạn Quân biết bức thư ấy được gửi từ đảo Nam, hơn nữa Kiều Lan Lan cũng không có điều kiện đi nơi khác gửi thư.

Kiếp trước cô rất bội phục cô bé Hàn Hâm Tinh này, từ nhỏ đã rất kín tiếng. Có một lần cô bé bị bắt vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên và bị tra hỏi là ai sai cô bé ăn trộm đồ của Đường Tuy Thảo nhưng nó nhất quyết không nói.

Có nên nhờ Hàn Hâm Tinh cầm bức thư nặc danh đến Bắc Kinh gửi giúp không?

Kiều Lan Lan suy đi nghĩ lại, nếu cô bé không giữ bí mật rồi để Tô Anh biết, hỏi đến cô thì vẫn có thể tìm lý do thoái thác.

Cứ nói là lần trước xuống nông thôn rồi vô ý nghe được. Sau khi suy nghĩ kỹ lý do thoái thác, cô ta quyết định mạo hiểm.

Sau khi nghĩ kỹ lý do thoái thác, cô quyết định mạo hiểm.

Kiều Lan Lan nghĩ một cái cớ rồi gọi Hàn Hâm Tinh sang nhà của mình, nghiêm túc hỏi cô bé: “Tinh Tinh, con thích dì hai bây giờ, hay là dì hai trước kia?”

Hàn Hâm Tinh sờ trán của Kiều Lan Lan, không thấy nóng.

Cô bé nói: “Mẹ nuôi biết rõ mà vẫn hỏi, đương nhiên là thích dì hai bây giờ, nếu không thì sao con lại gọi là mẹ chứ.”

Kiều Lan Lan do dự một chút, vẫn quyết định nói ra: “Mẹ nuôi biết một bí mật của Đoạn Sở Hạ, có thể ngăn cản cô ta tiếp tục tổn thương mẹ của con, mẹ nuôi đã viết bí mật vào phong thư này, bây giờ mẹ muốn con cầm bức thư này đến Bắc Kinh rồi ra bưu điện gửi, không thể để người khác biết, nếu không mẹ nuôi sẽ gặp rắc rồi. Con có thể giữ bí mật không?”

Hàn Hâm Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ nuôi, con muốn đọc bức thư.”

“Được, nhưng mà chưa chắc con sẽ hiểu toàn bộ bức thư.”

“Con có thể tra từ điển.”

Hàn Hâm Tinh nói: “Mẹ nuôi, con sợ mẹ lợi dụng con làm chuyện xấu nên mới muốn đọc.”

Kiều Lan Lan thầm nghĩ, nếu không phải cô ta trọng sinh thì chính cô cũng nghĩ cô bé tiểu yêu tinh này mới được trọng sinh.

Cô ta đưa thư và một cuốn từ điển cho Hàn Hâm Tinh. Nội dung của bức thư nói rằng Đoạn Sở Hạ không phải là con ruột của nhà họ Đoạn.

Hàn Hâm Tinh tra từ điển xong thì vô cùng ngạc nhiên: “Mẹ nuôi, sao mẹ biết được bí mật này của dì hai cũ?”

“Mẹ vô tình nghe được, con có đồng ý giúp mẹ bí mật gửi thư này khi đến Bắc Kinh không?”

Hàn Hâm Tinh gật gật đầu: “Mẹ nuôi yên tâm, con nhất định sẽ không nói với ai.”

Kiều Lan Lan nhấn mạnh một lần nữa: “Cũng không được nói với cả mẹ hiện tại của con, nếu không mẹ nuôi sẽ bị đưa đi thẩm vấn. Mẹ có thể tin con không?”

Hàn Hâm Tinh vỗ vỗ cái ngực nhỏ, nói ra một bí mật của chính mình: “Tô Chấn Hữu nói mẹ của cậu ấy lại viết thư cho một người, là một chú tên là Trần Võ Sinh. Con giữ bí mật này, chưa nói với ai hết, vậy là mẹ nuôi đã biết bí mật của con, như vậy mẹ nuôi cứ yên tâm nhé.”

Kiều Lan Lan thấy có chuyện bát quái thì hứng thú, tại sao Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn dây dưa với Trần Võ Sinh.

“Hữu Hữu vẫn chưa học xong lớp một, còn chưa học hết các âm, sao có thể đọc được chữ?” Kiều Lan Lan tò mò.

Hàn Hâm Tinh vẽ hai chữ ‘Võ Sinh’ xuống lòng bàn tay của Kiều Lan Lan, nói: “Hữu Hữu vẽ cái này cho con, sau đó con dạy cậu bé tra từ điển.”

“Hai cái thật lanh lợi.”

Hàn Hâm Tinh sửa lại, nói: “Hữu Hữu rất ngốc, cách này là con nghĩ ra, lần đầu tiên cậu ấy nói cho con, nói mẹ cậu ấy vừa viết thư vừa khóc, con đã kêu cậu ấy trộm thư từ trong ngăn kéo ra, rồi cố nhớ cách viết. Thế là cậu bé nhớ nhớ được tổng cộng có năm chữ ‘Võ Sinh, hãy bảo trọng’ này.”

Một lần nữa Kiều Lan Lan lại phải bất ngờ bởi tiểu yêu tinh láu cá này.

Kiếp trước không có người dẫn dắt cận thận nên cô bé lớn lên trở thành một thiếu nữ chuyên gây rắc rối, suýt chút nữa đã hại chết Đường Tuy Thảo. Nếu không phải Đường Tuy Thảo có nhiều chó bảo vệ như vậy, thật sự không phải là đối thủ của cô bé này.

……

Tới ngày khởi hành, sáng sớm Hàn Cảnh Viễn đã đưa cả nhà ra bến phà, dặn dò rất nhiều chuyện.

“Trên đường em nhớ coi chừng bọn trẻ, mất đồ cũng không sao, quan trọng là an toàn. Nếu mọi người không bị tách ra, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất. Anh đã nhờ người đến bến phà bên kia đón rồi. Vé xe lửa, anh cũng nhờ bạn của anh trai mua giúp, trên xe lửa có nhân viên bảo vệ, có việc gì cứ tìm họ nhờ giúp đỡ.”

Tô Anh bị anh lải nhải mãi bên tai, phiền muốn phát điên rồi: “Từ tối hôm qua anh đã nhắc đến tám trăm lần rồi, bọn trẻ nhất định sẽ an toàn.”

Cô tự tin đảm bảo.

Dị năng của cô có thể dò được khí tràng của bọn trẻ, có thể khuếch tán dị năng dò tìm trong phạm vi của cả một thành phố rộng lớn, chắc chắn sẽ tìm được người.

Hàn Cảnh Viễn đang nhắc nhở, nghe cô nói vậy thì giọng cũng chậm dần, giải thích: “Lần trước mọi người bị bắt cóc, anh có bóng ma tâm lý. Mấy ngày hôm trước còn tốt, hôm nay mọi người chuẩn bị đi xa, tim anh đập rất nhanh.”

Tô Anh cũng nghĩ như vậy. Dù sao Hàn Cảnh Viễn không biết cô đến từ dị thế. Một người phụ nữ dẫn theo bốn đứa trẻ, anh lo lắng là chuyện bình thường.

Cô nói: “Anh yên tâm đi, đến trạm em sẽ cho gọi điện thoại cho anh.”

Hàn Hâm Tinh chờ lâu quá, mất hết kiên nhẫn, cũng không phải không trở về, hơn nữa trong chiếc cặp nhỏ của cô bé còn có ‘nhiệm vụ quan trọng’ mà mẹ nuôi giao phó.

“Mẹ ơi, nếu không lên phà nhanh thì sẽ muộn mất, chú hai, mấy ngày nữa chúng con sẽ trở về. Chúng con nhất định sẽ chụp ảnh cùng ông nội rồi mang về cho chú hai xem, không cần phải nhớ bọn con, nhớ cũng không có tác dụng.”

Hàn Cảnh Viễn bị cô bé chọc cười: “Con mới là vô lương tâm nhất.”

Sau khi chờ bọn họ lên phà, anh chờ đến khi phà đi khuất dạng. Bây giờ chỉ còn Hàn Cảnh Viễn cô đơn một mình, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

Đây là lần đầu tiên Tô Anh gặp trưởng bối của chồng. Dù sao ông ấy cũng là người thân quan trọng nhất của anh, không biết ông nội có vui khi anh cưới vợ mới?

Tuy hai người là thỏa thuận hôn nhân, nhưng Hàn Cảnh Viễn vẫn rất ngọt ngào.

Mấy đứa trẻ vô cùng hưng phấn khi được đi phà. Đặc biệt là Hàn Kinh Thần, cậu bé tưởng tượng mình đột nhiên xuất hiện trước mặt ông nội, có lẽ ông sẽ rất vui.

……

Sau khi ngồi phà mấy tiếng, lúc họ lên bờ thì được bạn của anh trai Hàn Cảnh Viễn lái xe tới đón.

Hàn Hâm Tinh chắn trước mặt Tô Anh, so sánh người trước mặt với người trong bức ảnh. Sau khi xác nhận đây là chú mà chú hai nhờ đến đón họ tới nhà ga thì mới gật đầu nói: “Cảm ơn chú Thịnh.”

Thịnh Kiến Nghiệp đã hơn ba mươi tuổi, chuẩn bị chuyển nghề. Anh ấy lái xe đưa Tô Anh và bọn trẻ đến nhà ga, nói đã nhờ bạn ở đó, người đó sẽ đón bọn họ ở nhà ga tàu hỏa bên kia.

“Cũng trùng hợp quá. Hôm nay là quốc khánh, mẹ tôi cũng dẫn theo con tôi đến Bắc Kinh tìm vợ tôi. Bọn họ cũng ngồi trên chuyến tàu mọi người sắp lên, nói không chừng còn có thể gặp ở toa giường nằm.”

Hàn Kinh Thần nhớ mang máng bố mình là chiến hữu của chú này, năm bố mẹ cậu qua đời, chú Thịnh mới vừa kết hôn nên con trai của chú Thịnh chắc chắn nhỏ tuổi hơn cậu bé.

“Em trai tên là gì ạ? Lát con lên tàu sẽ tìm cậu ấy.”

“Thằng bé tên là Thịnh Thanh Hà, nhỏ hơn em gái con hai tuổi, nhìn rất giống chú nên rất dễ nhận ra.”

Hàn Hâm Tinh quyết định: “Vâng, vậy lát nữa con lên xe sẽ đi tìm em ấy.”

Tới nhà ga, Thịnh Kiến Nghiệp đưa cho Hàn Kinh Thần bức ảnh mà anh ấy chụp cùng bạn của mình: “Đến trạm sau, chú này sẽ ở nhà ga chờ mọi người, sau đó đưa mọi người đến nơi tiếp theo.”

Hàn Kinh Thần nghiêm túc nhớ kỹ, ngay cả Cố Tri Nam cũng nhớ trong đầu, bọn họ thật sự rất sợ bị bắt cóc một lần nữa.

Tô Anh muốn đưa tiền vé xe cho Thịnh Kiến Nghiệp nhưng anh ấy vội từ chối, nói không cần.

Anh ấy và bố của Hàn Kinh Thần là chiến hữu, chú hai Hàn Cảnh Viễn, vì muốn chăm sóc cho đứa trẻ vừa bị mồ côi là con của anh trai mình mà bị mẹ đẩy vào hôn nhân.

Sau khi ly hôn mà có thể tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy, nhất định là ông trời muốn bù đắp cho anh.

Anh ấy đã để ý suốt cả quãng đường, mấy đứa trẻ và Tô Anh vô cùng hòa thuận, dường như không có xung đột gì. Họ như những người bạn tốt, vô cùng tin tưởng cô.

Xây dựng gia đình không phải việc dễ dàng.

Anh ấy không chịu nhận tiền nói: “Cô không cần đưa tiền, khi nào về tôi sẽ tính phí với Hàn Cảnh Viễn.”

Mỗi tháng Hàn Cảnh Viễn đều giữ lại hai mươi tệ tiền tiêu vặt, lấy đâu tiền trả cho anh ấy. Vì vậy, trước khi lên tàu, Tô Anh đã nhân cơ hội nhét tiền vé xe vào túi của anh ấy.

“Hôm nay đã làm phiền anh rồi. Tôi có mang đủ tiền mà. Nếu không đưa đưa bây giờ thì Hàn Cảnh Viễn vẫn phải gửi lại anh. Cần gì phải lòng vòng mất công như vậy.”

Thịnh Kiến Nghiệp thấy vợ mới của Hàn Cảnh Viễn lôi kéo như vậy thì thấy không hay lắm. Hơn nữa Tô Anh dùng sức rất lớn nên anh ấy bất đắc dĩ nhận lấy tiền.

Sau khi ngồi trên tàu mấy giờ, nhà ga có bạn của Thịnh Kiến Nghiệp đón bọn họ. Người ấy cũng đã mua trước vé giường nằm, đang đưa bọn họ đến nhà ga tiếp theo.

Và người này cũng không chịu nhận tiền: “Khi nào quay về sẽ tính tiền với Thịnh Kiến Nghiệp.”

Tô Anh cũng dùng cách cũ và lý do để giải thích, đưa tiền vé hai chiếc giường nằm cho bạn của Thịnh Kiến Nghiệp.

Ở thế giới này, tình bạn thật cao đẹp, đôi khi nó còn đáng tin hơn cả quan hệ huyết thống.

Vốn dĩ cô định gọi điện thoại báo bình an cho Hàn Cảnh Viễn, nhưng xe lửa không đợi người, trước điện thoại công cộng cũng có một hàng người rất dài đang đứng chờ. Nếu bây giờ cố chấp đừng chờ, chắc chắn sẽ không kịp.

Bạn của Thịnh Kiến Nghiệp cười nói: “Cô đưa số điện thoại cho tôi đi, sau khi cô đưa bọn trẻ lên tàu, lúc về đơn vị tôi sẽ gọi cho anh ấy.”

Tô Anh nói cảm ơn, đưa số điện thoại của Hàn Cảnh Viễn cho người đó.

Sau khi lên xe lửa thì đơn giản rồi. Họ chỉ cần ngồi thẳng đến bến cuối là Bắc Kinh. Chắc ngủ một giấc đến sáng mai là có thể đến nơi rồi, Tô Anh thầm nghĩ.

……

Ở dị thế, Tô Anh rất thích trải nghiệm, lộ trình như thế này cũng không tính là gì, hơn nữa dọc đường còn có người đưa đón, đi tàu cũng không mệt.

Bạn của Thịnh Kiến Nghiệp mua một vé giường giữa và một vé giường dưới. Tô Anh bảo Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần ngủ giường giữa, còn cô và hai đứa trẻ còn lại ngủ ở giường dưới.

Đối diện bọn họ là một bà lão dẫn theo một đứa bé trai tầm năm, sáu tuổi. Lúc bà ấy nhìn thấy một mình Tô Anh dẫn theo bốn đứa trẻ thì nói: “Trông cô trẻ quá, bốn đứa này đều do cô sinh à?”

Tô Anh trả lời ngắn gọn: “Không phải.”

Không phải cô lạnh lùng mà do màu của khí tràng tỏa ra trên người bà lão này là màu của sự tham lam, ham cái lợi nhỏ. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với bà lão này.

Chắc chắn sẽ rất phiền.

Bốn đứa trẻ vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, nói là muốn đi tìm em trai.

Tô Anh không muốn đi lại nhiều nên nằm trên giường trên xe nghỉ ngơi, cô nói: “Bây giờ cũng tới giờ cơm chiều, bốn đứa tụi con đến toa phía trước ăn cơm chiều đi, mang một phần về cho mẹ là được, sau đó cứ từ từ mà đi tìm.”

Cô có thể cảm nhận được khí chất trên người bọn trẻ, chỉ cần chúng còn ở trên xe, cô có thể định vị chuẩn xác vị trí của bọn trẻ, cũng không sợ chúng lạc mất.

Hàn Hâm Tinh nói: “Mẹ đi ăn cơm cùng bọn con đi.”

Tô Anh chỉ đống hành lý lớn nhỏ phía trên giường: “Đi hết thì ai trông đồ đạc ở đây.”

Mỗi người có một cái túi lớn và một cặp sách đeo bên mình, bên trong đều là đồ đạc mà chúng yêu thích nhất và đồ dùng sinh hoạt. Hàn Hâm Tinh cũng luôn mang theo chiếc cặp sách trên người mà không hề bỏ ra.

Tô Anh kêu cô bé: “Tinh Tinh, con để cặp sách trên giường đi, mẹ trông giúp con.”

Hàn Hâm Tinh vội vàng lắc đầu, trong cặp có nhiệm vụ quan trọng mà mẹ nuôi giao cho cô bé.

Cô bé kéo cặp sách nhỏ về trước người mình rồi nhìn về phía Hàn Kinh Thần còn đang xếp lại đồ đạc ở giường giữa, thúc giục nói: “Anh nhanh lên một chút, ăn cơm rồi còn phải đi tìm em trai Thanh Hà.”

“Chờ chút, em trai cũng không chạy, anh lấy ít tiền lẻ cho em mua thịt ăn.”

Ăn cơm trên xe lửa không cần phiếu, nhưng bán đắt hơn nhà hàng quốc doanh một chút. Cậu định lấy tiền tiêu vặt của mình mua thêm thức ăn cho hai đứa em gái.

……

Cậu bé dáng người cao ráo. So với những đứa trẻ cùng lứa thì cậu bé cao hơn một chút, tay cầm tiền lẻ, vung tay vung chân nhảy xuống từ chiếc giường giữa.

Cậu bé trai trong lòng ngực của bà lão nói: “Anh, em cũng tên là Thanh Hà.”

Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng có một suy nghĩ. Không lẽ trùng hợp như vậy, vừa lên xe đã gặp được con trai của chú Thịnh?

Vẫn là Hàn Hâm Tinh lanh mồm lanh miệng: “Bố của em tên là gì?”

Tô Anh vội vàng ngắt lời cô bé: “Tinh Tinh, hỏi về bố mẹ người khác là không lịch sự.”

Hàn Hâm Tinh thay đổi câu hỏi, lại hỏi: “Người em trai mà bọn chị muốn tìm tên là Thịnh Thanh Hà, những chuyện khác chị không thể nhiều lời, chị cũng muốn bảo mật thông tin.”

Bà lão kia vội nói: “Cháu trai của tôi cũng tên là Thịnh Thanh Hà, chúng tôi đến từ Vân Thành của thịnh gia trang, con trai tôi tên là Thịnh Kiến Nghiệp, con dâu của tôi tên là Tạ Phỉ Thúy. Mẹ của thằng bé nói muốn gặp nó nên tôi dẫn đến chơi mấy ngày. Đi lại tốn kém, tiền lương một tháng còn không đủ để mua tiền vé khứ hồi. Chỉ đi mấy ngày, vô cùng tốn kém.”

Tô Anh nghĩ thầm, thế thì không sai được, bà lão này đúng là mẹ của Thịnh Kiến Nghiệp, bạn của Hàn Kinh Thần. Bà ta dẫn theo cháu trai đến Bắc Kinh gặp mẹ.

Nếu Thịnh Kiến Nghiệp đổi nghề thuận lợi, anh ấy vẫn kịp đuổi đến Bắc Kinh vào kỳ nghỉ để đoàn tụ với vợ con.

Nhưng bà lão này quá thiếu thận trọng với mọi người, vừa gặp đã kể hết ba thế hệ trong nhà ra, đúng là không cẩn thận.

Tô Anh giục bốn đứa trẻ mau đi ăn cơm: “Tìm được em trai rồi, các con mau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi trở về chơi với em trai.”

Bà lão kia vội nói: “Tôi không tiện dẫn cháu trai theo, có thể nhờ con gái cô mang về một phần không?”

Hàn Kinh Thần thấy bà lão dẫn theo cháu trai thật sự rất bất tiện. Nhìn bên ngoài, đứa trẻ này vô cùng lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt bụng, hay giúp đỡ người khác.

Đặc biệt đối phương còn là mẹ và con trai của chú Thịnh Kiến Nghiệp.

Cậu bé nói: “Vậy bà muốn ăn gì?”

Đứa bé trong lòng ngực của bà lão đang rất đói, Trình Quế Chi nói: “Giống với dì hai của con đi, cô ấy ăn gì thì bà ăn đó.”

Hàn Hâm Tinh bĩu môi, muốn ăn mà không đưa tiền.

……

Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam, mỗi người nắm tay một em gái đi đến toa nhà ăn. Tô Anh dùng dị năng theo dõi bọn trẻ, có thể nhìn thấy khí tràng của bốn đứa trẻ vô cùng rực rỡ đang đi qua năm toa xe, đi đến toa phòng ăn.

Tô Anh mở túi ra, nắm lấy một nắm kẹo trái cây đưa cho Thịnh Thanh Hà, cười nói: “Tối rồi nên chỉ được ăn một viên, nếu không sẽ sâu răng đấy.”

Thịnh Thanh Hà gật đầu thật mạnh: “Con cảm ơn dì.”

Trình Quế Chi thích buôn chuyện, hỏi Tô Anh về hoàn cảnh gia đình, tình hình của bốn đứa trẻ, biết được Tô Anh tái hôn. Bà ta còn hỏi về chồng trước, hỏi cả lý do tại sao lại ly hôn.

Tô Anh nói: “Bà hỏi toàn chuyện riêng của gia đình tôi, tôi không nói. Tôi cũng khuyên bà bớt nói chuyện trong nhà với người lạ đi.”

Trình Quế Chi bĩu môi: “Đi xe lửa vui nhất là được tán gẫu, có gì không thể nói chứ.”

Hơn bốn mươi phút sau, bốn đứa trẻ đã ăn no, mua một suất cơm gồm một phần khoai tây thịt, một phần canh trứng về cho Tô Anh.

Bọn nhỏ cũng mang về cho Trình Quế Chi một suất như vậy nhưng có hai phần cơm.

Hàn Hâm Tinh nháy nháy đôi mắt nhỏ, cười hiền nói: “Em trai, ăn thịt có ngon không?”

Mặc dù tiền trợ cấp của Thịnh Kiến Nghiệp cao nhưng con trai anh ấy ở nông thôn không sống thoải mái như bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh. Hơn nữa Thịnh Kiến Nghiệp còn có mấy người em trai phải kết hôn và xây nhà nhưng kinh tế khó khăn, tiền mà Thịnh Kiến Nghiệp gửi về nhà để nuôi con trai, phần lớn bị mẹ đưa cho những đứa con kia của mình.

Một tháng Tiểu Thanh Hà cũng khó được ăn thịt, vì vậy cậu bé gật đầu thật mạnh: “Thịt ngon lắm.”

Hàn Hâm Tinh duỗi tay nhỏ ra: “Bà Trình, tổng cộng một tệ hai mươi xu.”

Trình Quế Chi xấu hổ cười, nghĩ thầm, cô gái Tô Anh này đúng là không biết làm người, nhờ con mình mang về một phần cơm mà còn đòi tiền?

Bà ấy nói: “Ai nha. Mỗi tháng bố của Thanh Hà đều dùng tiền trợ cấp để giúp những đứa trẻ mồ côi của đồng đội nên bà không có tiền mua thịt cho cháu trai. Hay vậy đi, sau khi đến Bắc Kinh, bà sẽ bảo mẹ của Thanh Hà đưa tiền, có được không?”

Hàn Hâm Tinh nghĩ, cô bé không quan tâm ai đưa tiền, chỉ cần trả là được.

Tô Anh nhìn ra được Trình Quế Chi không muốn trả tiền. Cô cũng không nghĩ, chỉ vì hơn một tệ tiền cơm mà đi tìm đồng đội của anh trai Hàn Cảnh Viễn. Dù sao, anh ấy đã giúp đỡ họ rất nhiều trên đường đi.

Cô cười nói: “Tinh Tinh, chú Thịnh đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, sao chúng ta không đãi em trai một bữa thịt nhỉ.”

Hàn Hâm Tinh vốn định nói vài câu, chủ động mời khách khác với bị động mời khách, nhưng mẹ đã nói như vậy thì cô bé cũng từ bỏ.

Trình Quế Chi khách khí cảm ơn hai câu, thầm nghĩ, bà ta cũng không bị thiệt.

……

Sau khi ăn no, Hàn Hâm Tinh và Xán Xán cởi giày ngồi ở giường dưới chơi, Thịnh Thanh Hà đã ngủ. Lúc rạng sáng, xe lửa đã đến Bắc Kinh. Họ phải ngồi hơn một giờ nữa là đến nhà ga Bắc Kinh.

Một lúc sau, một bà lão ôm một cậu bé đã ngủ say trong ngực đi đến chỗ giường nằm.

Trên vai bà lão đeo một túi hành lý, đi đến chỗ Trình Quế Chi, nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, chỗ này là của tôi, chị xem xem có phải chị ngồi nhầm chỗ rồi không?”

Trình Quế Chi lập tức xin lỗi: “Ây da thực sự xin lỗi, tôi mua vé ghế ngồi cứng, là do đứa trẻ quá mệt nên mới tới giường, tìm một giường trống để đứa trẻ ngủ một lát, tôi sẽ nhường lại cho.”

Tô Anh nghe xong thì ngạc nhiên. Họ quen nhau cũng đã nửa ngày, hóa ra đây không phải chỗ mà bà ta mua.

Quan trọng là, Thịnh Kiến Nghiệp nói, vợ anh ấy đã gửi tiền về để mua vé giường nằm, kết quả là bà lão muốn tiết kiệm chút tiền nên mua ghế ngồi cứng.

Mẹ của cậu bé gửi tiền để mua vé giường nằm vì muốn con trai đi đường có thể thoải mái, hơn nữa toa giường nằm tương đối an toàn. Bà ta muốn tiết kiệm một chút tiền, không phải để dành cho mình mà muốn đưa cho những người con khác.

Tô Anh âm thầm lắc đầu, chuyện nhà người ta, cô cũng lười quản.

Nhưng cô lại để ý đến bà lão vừa mới lên tàu này. Chỉ còn hơn một giờ là đến điểm cuối, rất ít người mua vé giường nằm.

Bà lão vừa mới lên tàu đã rất nhiệt tình, cũng không bắt Trình Quế Chi rời đi, còn chủ động mời bà ấy ở lại.

“Để hai đứa trẻ ngủ trên giường đi, đừng đánh thức bọn nhỏ. Còn hai chúng ta ngồi gọn lại một chút, chị cũng đừng quay lại toa ghế ngồi cứng nữa, phải cõng đứa trẻ không dễ chút nào. Hơn nữa toa đấy nhiều người, nếu gặp người xấu thì làm sao?”

Trình Quế Chi nói: “Hôm nay tôi thật may mắn khi gặp được người tốt như chị. Cảm ơn chị.”

Bà ta lại cởi giày, ngồi khoanh chân trên đệm, lại quen thói bắt đầu kể chuyện trong nhà.

“Chị gái này, sao chỉ đi hơn một tiếng mà chị lại mua vé giường nằm. Có phải nhà chị có điều kiện phải không, chị dẫn đứa trẻ này đến Bắc Kinh làm gì vậy, thằng bé là cháu của chị sao?”

“Đúng vậy, là cháu của tôi. Từ lúc con dâu tôi mất, đứa trẻ vẫn luôn ở quê, một mình tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn.”

Bà lão nói mình họ Hoa, nhà mà con trai được phân có hai phòng ngủ và một phòng khách. Lần đi này, mục đích là muốn giúp con trai tìm vợ mới và giúp cậu bé tìm mẹ kế. Sau khi xong việc, bà có thể yên tâm về quê.

Trình Quế Chi khuyên bà lão ở lại thành phố để hưởng phúc: “Chị đừng quay về, con trai có tiền đồ như vậy thì cứ ở lại thành phố để hưởng phúc.”

Dì Hoa vỗ nhẹ lên lưng đứa cháu trai đang ngủ, cười nói: “Ở quê tôi còn hai đứa con trai chờ tôi trở về chăm sóc.”

Hoàn cảnh của Trình Quế Chi cũng không khác bà ấy lắm. Bà còn hai đứa con trai ở quê, nói: “Vậy càng phải đi theo người con trai có tiền đồ để dưỡng lão. Sau khi con trai tôi chuyển đến làm việc ở văn phòng, tôi sẽ đến ở cùng nó.”

Hai người, mỗi người một câu, bà Hoa chỉ nói những chuyện lặt vặt trong khi Trình Quế Chi lại nói hết chuyện ba đời trong nhà.

“Nói vậy là con trai chị sắp chuyển đến thủ đô làm công an? Đó là công việc tốt, sau này ăn trộm cũng không dám vào nhà chị.”

“Tất nhiên là tốt rồi.” Trình Quế Chi đắc ý nói: “Lúc trước, để con trai đi ở rể là một quyết định đúng đắn. Sau khi bố mẹ vợ nó đã qua đời cũng có thể trở thành trụ cột của bên ấy, cuối cùng nó vẫn đón tôi về sống cùng.”

Dì Hoa hỏi: “Sao chị lại để con trai đi ở rể.”

Trình Quế Chi không sao cả: “Vậy có là gì, tôi có tận ba đứa con trai mà. Hơn nữa bây giờ là xã hội mới, ở rể thì có gì đáng xấu hổ. Dù sao nó cũng vẫn là con trai của tôi, huống hồ nhà của con dâu cũng không có anh chị em. Bố mẹ con bé vừa chết, ở nhà mẹ đẻ cũng tiện thờ cúng, có gì phải sợ?”

Tô Anh ở bên cạnh nên nghe được toàn bộ câu chuyện. Lúc hai người họ nói chuyện, khí tràng trên người họ đều thay đổi, Trình Quế Chi là khoe khoang, nhưng lời nói là thật.

Nhưng lúc dì Hoa kia nói chuyện, khí tràng trên người lại là màu lừa dối.

Bà ấy không nói thật một câu nào.

Hơn nữa khí tràng của dì Hoa, là màu xanh lơ nồng đậm pha trộn hắc khí.

Màu xanh lơ là màu cơ bản của tất cả mọi người, nhưng màu xanh lơ của dì Hoa gần như nhuộm thành đen, chứng tỏ người này ban đầu chỉ là một người bình thường như những người khác, sau đó đã làm chuyện xấu không thể tha thứ nên màu xanh lơ mới gần như biến thành màu đen như thế này.

Từ lúc bà ấy lên tàu, Tô Anh đã rất cảnh giác.

……

Lúc này dì Hoa lấy một con dao gọt hoa quả từ trong túi, Tô Anh nhìn thân dao, vô cùng thon dài, được chế tạo đặc biệt, hẳn là công cụ phòng vệ của bà ấy nhưng được ngụy trang thành dao gọt hoa quả.

Dì Hoa gọt quả táo đỏ rồi đưa đến trước mặt Trình Quế Chi: “Chị gái ăn trái cây nhé. Ăn táo coi như giải khát.”

“Chị đúng là người tốt.”

Trình Quế Chi dùng dao cắt đôi quả táo chia cho dì Hoa: “Chị dùng dao gọt hoa quả nhanh thật đấy. Tôi để nửa này cho cháu trai tôi, lát nó dậy ăn.”

Dì Hoa cắt thêm mấy miếng táo, quay đầu hỏi Tinh Tinh và Xán Xán ở giường đối diện: “Cái này cho các con.”

Hàn Hâm Tinh cảnh giác lắc đầu, mẹ nói không được tùy tiện ăn đồ của người lạ.

“Cảm ơn bà, chúng con cũng có táo, nhưng mà bây giờ con và em gái không đói bụng, không muốn ăn.”

“Vậy được rồi.”

Cố Xán Xán nhỏ giọng nói: “Chị, em muốn ăn táo.”

Hàn Hâm Tinh xoa đầu cô bé, lấy ra một quả táo rồi nhờ Tô Anh tìm dao gọt hoa quả: “Đúng là không làm gì được em, chị giúp em gọt vỏ vậy.”

Dì Hoa nhìn Hàn Hâm Tinh chằm chằm một lúc rồi dời ánh mắt đi, bỏ quả táo vừa gọt vào miệng, lại hỏi tình hình trong nhà Trình Quế Chi.

Hàn Hâm Tinh đưa táo đã được gọt cho Cố Xán Xán rồi xoắn chân vào nhau nói: “Mẹ ơi con muốn đi vệ sinh, mẹ dẫn con đi đi.”

Hàn Kinh Thần nghe Trình Quế Chi lải nhải suốt nên đang muốn đi hít thở không khí, nói: “Anh đưa em đi.”

Hàn Hâm Tinh lắc đầu: “Không cần, em muốn mẹ đi cùng em.”

“Đồ nhiều chuyện.” Hàn Kinh Thần cạn lời với em gái.

Tô Anh dẫn cô bé đi vệ sinh, Hàn Hâm Tinh muốn cô bế: “Mẹ ôm con đi.”

Tô Anh bế Hàn Hâm Tinh lên, vì có người trên toa giường nằm, lối đi nhỏ cũng không nhiều người nên đi lại cùng dễ.

Hàn Hâm Tinh ghé vào bên tai Tô Anh nói: “Mẹ, sau khi con và anh bị bắt cóc, con giả bộ ngủ có nhìn thấy bà lão kia, chính bà ấy đã nói với bọn buôn người là đưa con và anh ra khỏi đảo Nam, lên thuyền ra biển rồi bán ra nước ngoài. Lúc bà ấy bế em trai kia lên tàu, con để ý đã hơn một tiếng mà em ấy không hề cử động, có khi nào giống con và anh khi đó bị chuốc thuốc mê không?”

Lúc trước cô bé được đưa đi lấy lời khai, đúng thật có nhắc về bọn buôn người nhưng ngoại hình của bà lão kia lại không giống.

Lúc trước cô bé bị dẫn đi lấy lời khai quả thật có nhắc về bọn buôn người có liên quan, nhưng ngoại hình của bà lão kia thật sự không giống.

Tô Anh vội hỏi: “Bà lão kia khác với người mà con miêu tả, sao con có thể nhận ra?”

“Không phải nhận ra, mà con đoán được.” Hàn Hâm Tinh nói: “Trên người bà ấy có mùi thuốc bắc, giống với mùi mà lần trước con ngửi được.”

Nếu Hoa Bà Tử là người của bọn bắt cóc thì đây không phải chuyện mà một mình Tô Anh có thể giải quyết được.

Cô lập tức dẫn Tinh Tinh đến chỗ người soát vé, kể về chuyện trong toa giường nằm.

“Vừa lên xe tôi đã cảm thấy bà lão kia rất đáng ngờ. Tinh Tinh ngửi thấy mùi hương của bà ấy và bọn buôn người bắt cóc cô bé lần trước giống nhau, hơn nữa tôi nghi ngờ đứa trẻ mà bà ấy dẫn theo vào toa giường nằm cùng là bị bắt cóc.”

Người soát vé lập tức để ý đến bọn họ. Một năm, trên xe lửa xảy ra không biết bao nhiêu trường hợp bắt cóc trẻ em, những gia đình hạnh phúc đều bị phá hủy bởi bọn buôn người.

Bọn buôn người càng ngày càng tung hoành!

Tô Anh nhắc nhở: “Con dao trên tay của bà ấy là một công cụ phòng thân đặc chế, rất sắc, bên trong còn có mấy đứa nhỏ, tôi gọi chúng ra đây trước.”

Sau khi Tô Anh thương lượng với người soát vé thì lên kế hoạch kỹ càng. Cô sẽ trở về đó đưa Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần ra ngoài, tránh việc bọn trẻ bị thương.

Sau đó phối hợp với các bảo vệ soát vé để bắt Hoa Bà Tử.

Tô Anh nói chuyện với Tinh Tinh xong thì quyết định để cô bé ở lại, một mình quay về toa giường nằm để thực hiện kế hoạch.

……

“Dì hai, Tinh Tinh đâu?”

Hàn Kinh Thần nhìn thấy Tô Anh trở về một mình thì hỏi.

Tô Anh cười nói: “Em con đang chơi ở toa giường nằm phía trước. Thật trùng hợp, bảo vệ của ông con ra đây làm việc cũng ngồi trên tàu này, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, Tinh Tinh thấy đồ ăn thì không chịu về, gọi các con đến ăn cùng.”

“Là chú Phó sao?” Mắt Hàn Kinh Thần sáng lên.

“Đúng vậy, tên là Phó Tùy Nghĩa thì phải? Chú ấy còn hỏi chú hai của con đâu, hỏi sao anh ấy không về với chúng ta, các con đi mau đi.”

Hàn Kinh Thần rất thân với bảo vệ của ông, cậu nhảy xuống từ giường giữa, thúc giục Cố Tri Nam: “Nhanh lên, chậm chút nữa thì Hàn Hâm Tinh sẽ ăn hết đồ ăn của chú Phó mất.”

Cố Tri Nam do dự một chút, cậu họ Cố, không phải họ Hàn.

“Tôi không đi đâu.”

Tô Anh nhìn thấy khí tràng của bà Hoa dần chuyển thành màu đỏ sậm, màu của hoài nghi, trong lòng vô cùng sốt ruột, thúc giục Cố Tri Nam nói: “Em không đi là bất lịch sự lắm, đưa Xán Xán đi theo đi.”

Trình Quế Chi vừa nghe có đồ ăn ngon thì muốn kiếm chút lời, lập tức nói: “Bố của Thanh Hà và bố của Tinh Tinh là chiến hữu, hay hai đứa dẫn cả em trai đi cùng đi.”

Bà ta nói xong thì đánh thức bạn nhỏ Thịnh Thanh Hà dậy.

Tô Anh muốn đưa hết bọn trẻ ra ngoài, không muốn để Hàn Kinh Thần phản đối, kêu Cố Tri Nam ôm Thịnh Thanh Hà đang ngủ mơ mơ màng màng ra ngoài.

Trình Quế Chi còn khuyên bảo Hoa: “Chị, hay gọi cháu trai chị dậy đi cùng bọn nhỏ đi. Chỉ đi chơi một lát rồi về.”

Bà Hoa vội dùng cả thân mình chắn lại đứa trẻ: “Đứa trẻ này là mạng sống của tôi, tôi không thể rời mắt, thôi cứ để thằng bé ngủ đi.”

Trình Quế Chi đành từ bỏ ý định.

Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam dẫn theo Thịnh Thanh Hà và Xán Xán đến toa giường nằm phía trước.

Lúc này nhân viên của tàu đến soát vé, Trình Quế Chi nghe nói toa bên cạnh đang soát vé thì muốn đi ngoài trốn.

Chỗ này đột nhiên thiếu bốn đứa trẻ khiến bà Hoa cảnh giác.

Bà ta kéo tay Trình Quế Chi nói: “Chị có vé ghế cứng sợ gì, cứ nói tôi là em họ của chị, nhân viên tàu cũng sẽ không nói gì đâu.”

Trình Quế Chi rất cảm kích với bà Hoa: “Chị, chị thật tốt, xuống xe tôi muốn kết nghĩa chị em với chị.”

……

Tô Anh thấy Trình Quế Chi đúng là đồ ngu ngốc, không hề có một chút cảnh giác. Cô dùng cách soát vé là muốn tìm lý do hợp lý đưa Trình Quế Chi và Thịnh Thanh Hà về toa ghế cứng.

Toa giường nằm này chật hẹp, thêm một người nữa lại càng nguy hiểm, may mắn là bạn nhỏ Thịnh Thanh Hà đã đi ra ngoài trước.

Người soát vé cũng thay thành mấy bảo vệ cao to. Sau khi kiểm tra Trình Quế Chi không có vé giường, nhân viên bảo vệ kêu bà ấy về toa của mình.

“Vé của toa ghế ngồi cứng không thể đến toa giường nằm, vị đồng chí này, mời bà về toa của mình ngay lập tức.”

Trình Quế Chi có bà Hoa giúp đỡ, hợp tình hợp lý nói: “Không phải tôi trốn vé, đây là chị tôi, chúng tôi nói chuyện một chút không được sao?”

Lúc này bà Hoa đi lấy dao gọt hoa quả: “Chị đừng nóng giận, để em gọt táo cho chị.”

Bây giờ cũng gần đến trạm. Bình thường hành khách sẽ không ăn đồ ăn vặt hay trái cây mà kiểm tra đồ chuẩn bị xuống tàu.

Nhân viên bảo vệ trao đổi bằng ánh mắt với Tô Anh, Hoa Bà Tử là kẻ buôn người nhận thấy có điểm không đúng nên chuẩn bị tìm kiếm con tin.

Không thể chậm trễ nữa.

Nhân viên bảo vệ, Tô Anh và cả bà Hoa gần như hành động cùng một lúc.

Nhân viên bảo vệ nhào về hướng Hoa Bà Tử, đáng giận là Trình Quế Chi không biết sống chết, sau khi bị dọa lại tỏ vẻ anh hùng, vọt tới trước mặt bà Hoa, dùng cơ thể nặng hơn một trăm cân, đâm thẳng vào nhân viên bảo vệ.

“Đồng chí làm sao vậy, định bắt nạt người già chúng tôi sao.”

Dù sao bà ta cũng là nông dân nên rất khỏe. Cú va chạm này nằm ngoài dự đoán của nhân viên nên người này bị đâm lùi về phía sau một bước.

Nhân viên bảo vệ phản ứng lại rất nhanh, đẩy Trình Quế Chi ra rồi nhào về hướng bà Hoa một lần nữa. Nhưng lần này không kịp rồi, bà Hoa bắt được con dao gọt hoa quả, xoay người áp chế đứa trẻ nằm trên giường.

Tô Anh ngay từ đầu đã chú ý đến đứa trẻ, lúc nhân viên bảo vệ bị Trình Quế Chi hất ra, cô đã nhấc chân ngáng được làm bà Hoa ngã. Nhân lúc bà ta chưa kịp phản ứng thì cướp đứa trẻ trong lòng ngực bà ta.

Tô Anh ôm được đứa trẻ thì chạy nhanh rời khỏi toa giường nằm, không quan tâm Trình Quế Chi có bị bắt cóc hay không.

Bà Hoa phản ứng rất nhanh, như được luyện qua từ trước. Không bắt cóc được đứa trẻ mà bà ta cũng không hoảng loạn, cầm dao gọt hoa quả kề lên cổ Trình Quế Chi, uy hiếp nhân viên bảo vệ không được tới gần.

“Để cho tôi đi ra ngoài, nếu không tôi lập tức kéo bà ta theo tôi xuống địa phủ.”

Nhân viên bảo vệ không nghĩ tới chuyện sẽ bắt cóc con tin, vì để bảo đảm an toàn cho bà ấy, anh ta chỉ có thể từ từ lùi về sau.

Vừa rồi người soát vé vẫn ngồi ở ghế bên ngoài, lúc này đứng ra đàm phán: “Đừng kích động, đến trạm sẽ cho bà đi xuống. Bây giờ bà cũng không ra khỏi nhà ga được. Nếu ra được thì cũng bị công an truy nã, hay bây giờ đầu thú sớm một chút, như thế sẽ được nhận khoan hồng.”

Nếu Hoa Bà Tử bị bắt, chắc chắn sẽ bị tử hình, nếu như vậy, cứ liều một phen.

Bà ta kiên quyết nói: “Các người câm miệng, lui về phía sau ba mét, nếu không bây giờ tôi cắt cổ bà ta.”

Bà Hoa kéo nhẹ dao gọt hoa quả, trên cổ Trình Quế Chi xuất hiện một vệt máu nhỏ.

Vì an toàn cho con tin, người soát vé và nhân viên bảo vệ cùng nhau lui về phía sau ba mét, tìm cơ hội cứu con tin.

Trình Quế Chi cảm giác trên cổ đau đớn thì hét lên sợ hãi.

“Chị à, gặp chuyện gì khó khăn thì có thể nói ra, tôi giúp được thì sẽ giúp chị. Con trai tôi sắp làm công an, tôi sẽ nhờ thằng bé giúp chị. Bây giờ chị làm tôi bị thương thì tội càng thêm nặng đấy.”

Bà Hoa không dao động: “Người đàn bà như bà thật ngu xuẩn, không xứng có con trai tốt như vậy, bà chết rồi thì con trai bà sẽ bớt gánh nặng, tôi đang giúp con trai bà đấy.”

Bình Luận (0)
Comment