Hạ Liên Phương vừa về đến nhà thì hàng xóm xung quanh đã vây lại quan tâm hỏi công việc của cô có thuận lợi không. Có vẻ như Hạ Liên Phương rất được lòng mọi người.
Tô Anh chạy hơi xa, nhờ người hỏi thăm tình hình của Hạ Liên Phương.
Mọi người đều đồng tình với Hạ Liên Phương, như thế tất cả đều biết rõ về cô ấy.
“Con của cô ấy biến mất, mấy năm nay, năm nào cô ấy cũng ra ngoài một hai lần để tìm nhưng đều không tìm thấy. Nhiều người khuyên từ bỏ nhưng cô ấy còn nói con của mình trên người có vết bớt đặc biệt, nhất định có thể tìm được. Haizz, thật đáng thương.”
Đáng thương sao?
Vì con của mình biến mất mà đi trộm con của người khác, còn bắt cóc những đứa nhỏ có vết bớt đặc thù. Chị ta đáng thương ư, đáng chết thì đúng hơn.
Hạ Liên Phương chính là kẻ buôn người mà Tô Anh gặp trên xe lửa.
Khả năng ngụy trang của người phụ nữ này quá tốt, chị ta có thể thay đổi cả giọng nói, ngoại hình và cả màu tóc.
Trên xe lửa có một người phụ nữ và một bà cụ dẫn theo một đứa nhỏ từ Bắc Kinh đến. Chị ta nhiệt tình chào hỏi rồi nói mình là Hoa Bà Tử, một bảo mẫu nghèo, đáng thương.
Thân phận này của Hạ Liên Phương có lẽ là thân phận thật của chị ta khi ở Bắc Kinh, là cô gái một năm sẽ ra ngoài một đến hai lần để tìm con.
Nhưng dù cải trang thế nào thì màu khí tràng trên người chị ta cũng không thay đổi.
Tô Anh thông qua màu khí tràng mà biết được dung mạo và thân phận của chị ta. Thảo nào công an không tìm được manh mối nào.
Nhưng có một việc Tô Anh vẫn không nghĩ ra. Đáng lẽ kẻ phạm tội phải sợ công an mới đúng, nếu nhìn thấy sẽ đi đường vòng, nhưng tại sao chị ta lại làm bảo mẫu trong nhà đội trưởng Đoạn?
Tuy đội trưởng Đoạn không ở cùng bố mẹ nhưng một tuần vẫn về nhà mấy lần.
Ánh mắt của cảnh sát rất nhạy, chị ta không sợ bị Đoạn Quân nhìn ra sơ hở sao?
Kẻ buôn người này rất tự tin.
Mỗi năm Hạ Liên Phương ra ngoài một hai lần, nói là tìm con nhưng thực chất là bắt cóc trẻ con.
Chị ta vốn là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, chỉ có thể sống thêm vài chục năm nữa. Nếu không bị bắt, chị ta chắc chắn sẽ còn tiếp tục ra ngoài làm việc xấu.
Cô đã phát hiện ra manh mối nên muốn tìm cơ hội nói cho đội trưởng Đoạn để bắt giữ Hạ Liên Phương.
……
Quay lại bệnh viện, Tô Anh nhìn thấy Đoạn Quân và mẹ của Thịnh Thanh Hà là Tạ Phỉ Thúy đều ở trong phòng bệnh của ông nội.
Tô Anh nghĩ bọn họ đến thăm lão Hàn nên cũng gật đầu chào hỏi.
Nhưng sắc mặt họ vô cùng nghiêm tú. Hơn nữa bốn đứa trẻ không có ở đây mà được Tùy Nghĩa dẫn ra ngoài.
Tạ Phỉ Thúy nhìn Tô Anh như nhìn thấy cứu tinh, lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Anh.
Tô Anh hoảng sợ, vội vàng đỡ cô ấy dậy: “Chị dâu, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Tạ Phỉ Thúy được đỡ dậy thì khóc lóc nói: “Tiểu Tô, Thanh Hà bị bọn buôn người bắt cóc, chính là người phụ nữ trên xe lửa hôm ấy. Chúng tôi không thể làm gì được, cầu xin cô không so đo chuyện trước kia, hãy nghĩ lại tất cả mọi chuyện rồi nói với đội trưởng Đoạn giúp tôi tìm thằng bé trở về.”
Tạ Phỉ Thúy nói không đầu không đuôi khiến Tô Anh nghe không hiểu.
Đoạn Quân bổ sung nói: “Người phụ nữ kia đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn, đêm qua còn đặt một lá thư khiêu khích dưới giá giày bên ngoài nhà của đồng chí Tạ. Sáng hôm nay bà nội dẫn cậu bé đi mua đồ ăn sáng, chỉ không để ý một lát mà Thịnh Thanh Hà đã bị bắt cóc, còn khiêu khích nói ba ngày sau sẽ bán nó vào trong núi sâu.”
Từ khi kẻ bắt cóc chạy trốn từ cửa sổ, công an tập trung giải cứu Tiểu Lô Minh, đề phòng người này lại lẻn vào bệnh viện trộm đi một lần nữa.
Vì để mau chóng bắt được, phía cảnh sát còn cố ý thả lỏng để Hoa Bà Tử lợi dụng sơ hở.
Ai ngờ Hoa Bà Tử lại bắt cóc con của Tạ Phỉ Thúy.
Đoạn Quân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù Tô Anh làm khó anh ta thế nào cũng đều chấp nhận, chỉ cần cô hạ hỏa rồi cung cấp manh mối thì như vậy cũng đáng giá.
Bây giờ vụ án vô cùng phức tạp. Họ không thể tìm ra động cơ gây án của Hoa Bà Tử.
Tất cả mọi người đều chờ Tô Anh nói chuyện.
Tô Anh thật sự muốn nói, người phụ nữ tên Hoa Bà Tử kia chính là bảo mẫu trong nhà đội trưởng đội điều tra hình sự.
Nhưng cô không thể nói thẳng như vậy, nếu không cô sẽ không thể xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ mình là đặc vụ.
……
Đoạn Quân hỏi manh mối, vậy cô sẽ nói manh mối.
Tô Anh nói: “Tôi có thể đoán được lý do bọn buôn người theo dõi và bắt cóc cậu bé Thịnh Thanh Hà.”
Biết động cơ của bọn buôn người cũng có thể giúp đỡ họ phá án.
Đoạn Quân vội vàng hỏi: “Đồng chí Tô, cô nói suy đoán của mình đi.”
Tô Anh nói: “Tôi chỉ đoán thôi, còn cụ thể thì công an các người phải phân tích.”
“Mời nói.”
“Lúc ở trên xe lửa, Hoa Bà Tử rất giỏi nói chuyện, thể hiện mình là một người hiền lành hòa đồng. Người này để Trình Quế Chi nghỉ ngơi ở giường của mình, còn gọt táo cho ăn nên rất được Trình Quế Chi tin tưởng, kể hết chuyện từ con trai, con dâu, quê quán đều nói hết.”
Trình Quế Chi ngồi bên cạnh ngắt lời Tô Anh: “Cảnh sát hỏi cô manh mối, cô nói chuyện của tôi ra làm gì. Hay cô muốn con dâu đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi vì đã làm mất đứa nhỏ?”
Tô Anh tức giận: “Sao cho một người không liên quan xen vào chứ? Có để cho tôi nói không?”
“Nói, muốn nói chứ, Tiểu Tô, cô nói tiếp đi.”
Tạ Phỉ Thúy bị mất con trai nên lo lắng muốn chết, không có tâm trạng giận mẹ chồng.
“Mẹ, con đưa mẹ tới là muốn mẹ nhớ lại manh mối gì đó. Mẹ không giúp được gì cũng đừng làm loạn.”
Đoạn Quân ra hiệu cho đồng nghiệp đưa Trình Quế Chi ra ngoài để bà ta không ngắt lời nữa.
Tô Anh nói tiếp: “Lúc Hoa Bà Tử bắt cóc thì nói với Trình Quế Chi là bà ta không xứng có một con trai tốt như vậy. Trước khi nhảy từ cửa sổ, chị ta còn nói muốn đồng chí Thịnh Kiến Nghiệp hận mẹ mình đến chết.”
“Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy Hoa Bà Tử lúc ấy đã lên kế hoạch bắt cóc Thịnh Thanh Hà. Còn tâm trạng của chị ta thế nào, khi nào phá được án, đội trưởng Đoạn tự thẩm vấn đi.”
Tạ Phỉ Thúy không kìm được nước mắt, chợt hiểu ra: “Ta biết chị ta nghĩ gì. Hoa Bà Tử trước kia chắc chắn rất bất hạnh. Mẹ chồng tôi thổi phồng con trai mình hiếu thuận khiến chị ta ghen ghét nên muốn trả thù.”
Tạ Phỉ Thúy mắng Trình Quế Chi đang ở bên ngoài: “Con nhắc mẹ bao nhiêu lần rồi, làm người phải khiêm tốn, không được nói chuyện với người lạ. Con đưa tiền để mẹ mua ghế giường nằm, tại sao mẹ không mua, mẹ trả con trai lại cho con.”
……
Hành lang vô cùng hỗn loạn nhưng Đoạn Quân không thể đi.
Anh ta đã có những manh mối giá trị, ít nhất cũng biết được động cơ của bọn buôn người, chính là trả thù và khiêu khích.
Anh ta còn định tìm thêm vài manh mối nên hỏi: “Đồng chí Tô Anh, cô nghĩ kỹ lại xem còn tin tức gì quan trọng không?”
Tô Anh nói: “Cho tôi chút thời gian. Hay tối nay tôi đến nhà đội trưởng Đoạn nói chuyện.”
Đoạn Quân nghĩ, cô gái này muốn đến nhà anh ta là muốn xả giận sao? Vì Đoạn Sở Hạ chạy đến đảo Nam khiêu khích nên cô muốn đến nhà họ Đoạn trút giận?
Chắc chắn là vậy.
Nhưng bây giờ rất gấp, chậm trễ một phút sẽ khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm, biết đâu Hoa Bà Tử đã giao đứa trẻ cho đồng bọn, sau đó đưa đến chỗ khác?
Anh ta thành khẩn nói: “Đồng chí Tô, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô bây giờ. Vô cùng xin lỗi. Nhưng chúng ta có thể nói chuyện về bọn buôn người trước được không, những chuyện khác sau này cô muốn thế nào thì làm như vậy.”
Tô Anh cũng nghĩ vậy, nhưng không đến nhà Đoạn Quân, sao cô tìm được cơ hội nói bảo mẫu nhà anh ta có vấn đề.
Cô nhất định phải đến nhà anh ta.
Đoạn Quân nhìn Tô Anh không phân biệt cao thấp thì quay sang cầu xin ông nội Hàn giúp đỡ: “Ông nội Hàn, ông xem?”
Hàn Hoài Sơn trong lòng cũng sốt ruột chuyện của đứa trẻ kia, nhưng ông ấy tin cháu dâu của mình không làm sai.
Ông lão nghĩ cháu dâu cũng không còn manh mối gì giá trị mà chỉ đơn giản muốn đến nhà họ Đoạn xả giận.
Vậy thì để cô trút giận thôi, nếu không cô nhịn lâu sẽ không tốt.
Hàn Hoài Sơn nói: “Cậu xem, tôi cũng không thể làm gì. Trước đây nhà họ Đoạn các người bất nhân bất nghĩa, giờ cậu muốn phá án mà lại không đáp ứng yêu cầu nhỏ này của cháu dâu tôi sao?”
Đoạn Quân cắn răng: “Được, tối nay, mấy giờ?”
“Sáu giờ đi.” Tô Anh nói: “Dặn bảo mẫu nhà anh nấu nhiều món ngon, trưa nay tôi không ăn nên đói muốn xỉu này.”
……
Sáu giờ tối Tô Anh đến nhà của Đoạn Quân. Đây là một tứ hợp viện nhỏ, độc lập. Điều kiện của nhà họ Đoạn vô cùng tốt, thảo nào hàng năm đều thuê bảo mẫu.
Người nhà họ Đoạn, mỗi người đều có tâm tư riêng. Đoạn Hoài Cẩn không biết con gái ruột còn sống hay đã chết, hận không thể đưa bảo mẫu đến Cục Công An, nhưng con trai còn bận điều tra vụ án, ông ta chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Văn Tâm Trúc thì chỉ muốn Tô Anh nguôi giận nên bà hạ quyết tâm, cho dù Tô Anh nhục nhã như thế nào, bà đều chịu đựng, nhất định sẽ chịu đựng.
Bữa tối hôm nay do bảo mẫu Hạ Liên Phương làm, tám món và một món canh gồm cả gà, thịt, cá, trứng, bốn món thịt bốn món rau, vô cùng thịnh soạn, chẳng khắc gì tết.
Hôm nay Đoạn Quân không dẫn vợ tới, thậm trí còn dặn dò cha mẹ, cho dù thế nào cũng không được chọc tức đồng chí Tô Anh.
Anh ta còn nói, đây là sự tôn trọng mà nhà họ Đoạn nợ cô, họ nên trả lại.
“Đồng chí Tô, ăn cơm trước đi.”
Bảo mẫu Tề Hồng Ngọc khen tài nấu ăn của Hạ Liên Phương trù nghệ: “Tay nghề của Liên Phương rất tốt, cô thử xem, nếu ngon thì tôi sẽ bảo chị ấy nấu cho cô dưỡng thương một tháng.”
Tô Anh cũng không khách khí, cô ngồi xuống rồi lần lượt nếm từng món, tỏ vẻ không thích bảo mẫu của nhà họ Đoạn.
“Chị không ướp thịt gà trước nên không ngon. Màng đen trong bụng cá cũng chưa gỡ hết, quá tanh. Còn canh này, nhà họ Đoạn nghèo đến mức không có tiền mua muối sao, tại sao lại nhạt như vậy? Tay nghề của chị thậm chí còn không bằng Hàn Kinh Thần, sao chị dám đến nhà họ Đoàn làm bảo mẫu?”
Quả nhiên Tô Anh làm khó dễ, người nhà họ Đoạn sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng không ai nói với chị ta.
Tề Hồng Ngọc là người làm lâu năm của nhà họ Đoạn, chị ấy cũng chính là Đoạn Hoài Cẩn và Văn Tâm Trúc, đối xử với cô vô cùng khách khí. Chị ấy nói thầm một câu: “Khẩu vị của chị Văn hơi nhạt nên tôi bảo Liên Phương đừng làm quá mặn. Liên Phương, chị xuống bếp cho thêm chút muối đi.”
Hạ Liên Phương cũng không tức giận, còn thành thật xin lỗi: “Không biết khẩu vị của khách quý, là lỗi của tôi. Cô đừng nóng giận, tôi đi làm ngay.”
Thái độ ở đây là lúc trên xe lửa vô cùng giống nhau.
Tô Anh đẩy ra tay cô: “Không cần, ai biết sau lưng tôi chị còn bỏ thêm cái gì nữa. Lát nữa chị dọn lên, tôi cũng không dám uống.”
……
Văn Tâm Trúc không chịu nổi nữa, cảm thấy bảo mẫu mới này đang chịu trận thay gia đình bọn họ. Mặc dù đã dặn lòng phải nhẫn nại nhưng bây giờ thật sự không nhịn được.
Bà không nhịn được lên tiếng thay bảo mẫu nói chuyện: “Đồng chí Tiểu Tô, cô giận nhà chúng tôi mà trút giận lên bảo mẫu làm gì, quá thất lễ. Cô dựa vào đâu trút giận lên người làm của nhà tôi? Cô có hiểu lễ nghĩa là gì không?”
Tô Anh nhìn bà mẹ này, trong lòng không có cảm giác gì.
Trước khi đến đây, cô đã tưởng tượng rằng nếu như Đoạn Quân được nhà họ Đoạn nhặt được thì tốt rồi, để hai anh em có thể có thân thế ly kỳ chút, nhất định cô sẽ tìm hiểu.
Đáng tiếc, màu sắc của khí tràng chứng minh rằng người trong phòng này chính là bố mẹ của nguyên thân.
Tô Anh cũng không khách khí: "Nếu bà biết tôn trọng là gì, tại sao không dạy cho Đoàn Sở Hạ, người được bà nuôi nấng ấy, sau khi ly hôn lại còn đi tìm vợ hiện tại của chồng cũ, bà thật sự không nghĩ đấy là hành vi thô lỗ và đê hèn sao?”
Văn Tâm Trúc trong lòng vô cùng áy náy, cúi đầu cầu xin: "Đúng là chuyện này là do chúng tôi không dạy dỗ tốt con gái mình, mong cô có thể bớt giận mà tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của con bé."
Tô Anh cười nói: "Tại sao tôi phải tha thứ chứ, tôi cũng đâu phải mẹ của cô ta."
Văn Tâm Trúc giọng run rẩy hỏi: "Vậy cô muốn cái gì thì mới bằng lòng cho qua chuyện này?"
Tô Anh nói: "Hàn Cảnh Viễn đã nói những điều đấy rồi còn gì. Một là cô ta vào tù, hoặc là bà nói với người thân và bạn bè của mình rằng Đoạn Sở Hạ bị điên."
Văn Tâm Trúc giận đến run người, bà ta bị bệnh tim nặng, vì chịu kích động nên lại tái phát. Đoạn Hoài Cẩn lập tức tìm thuốc trợ tim khẩn cấp và đưa cho vợ.
Đoạn Quân biết sẽ có chuyện, mẹ anh ta là người không biết kiềm chế.
Anh ta nói: “Mẹ, hôm nay con mời đồng chí Tô đến không phải để mẹ cầu xin mà chúng con định thảo luận về vụ án. Hay mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Anh ta nhờ bố Đoạn giúp đỡ Văn Tâm Trúc về phòng, sau đó quay sang bảo hai bảo mẫu về trước.”
Hạ Phương Liên vội nói: “Tôi sẽ dọn bàn ăn vào bếp rồi về. Mai đúng giờ tôi lại đi làm nhé?”
Trong lòng Đoạn Quân lóe lên một tia nghi hoặc, hình như bảo mẫu này có vấn đề gì đó.
Anh ta nói: "Cứ để đó, tôi sẽ thu dọn sau. Còn về việc có đi làm hay không, tôi sẽ thông báo cho chị sau khi bố mẹ tôi quyết định vào ngày mai. Giờ chị có thể về trước."
Hạ Liên Phương vừa rời đi, Đoạn Quân lập tức mời Tô Anh vào phòng làm việc, hỏi: "Đồng chí Tô, nếu như chỉ là trút giận, thì cũng trút giận được rồi, cô thật sự có manh mối gì ở chỗ này sao? Nếu không, cô thật sự không thể lãng phí thời gian của tôi, cậu bé còn đang ở trong tay bọn bắt cóc.”
Tô Anh muốn cho anh ta một chút manh mối, cô nói: “Đội trưởng Đoạn, bảo mẫu nhà anh có vấn đề, anh không nhìn ra tôi cố ý làm khó dễ chị ta sao?”
....
Quả nhiên trực giác của Đoạn Quân đã cảm nhận được bảo mẫu có gì đó không ổn.
Thành thật mà nói, thức ăn trên bàn đó còn ngon hơn so với Tề Hồng Ngọc, bảo mẫu cũ của gia đình. Lúc đầu, anh ta nghĩ rằng Tô Anh đang cố tình làm khó nhà họ Đoạn bằng cách gây khó dễ cho bảo mẫu.
Ai cũng có tính nóng nảy, bảo mẫu cũng là con người trong khi cô ấy không có gì sai sót, nếu vẫn cố tình bị bắt lỗi mà kén cá chọn canh, mà thay đổi cái tính khí nóng nảy, nếu là người khác chắc chắn sẽ lập tức nghỉ việc.
Nhưng Hạ Liên Phương không tỏ ra bất mãn, mà còn hỏi anh ta liệu ngày mai có thể tiếp tục đến làm việc không.
Đoạn Quân biết bảo mẫu có chỗ nào đó không bình thường.
“Chị ta tính tình quá tốt , tốt đến mức không bình thường.”
Tô Anh gật đầu: “Đúng vậy, kẻ buôn người Hoa Bà Tử cũng vậy, chị ta rất tốt với người lạ trên xe lửa đến nỗi chị ta không chỉ nhường giường mà còn gọt táo cho họ mà không cần tiền. Lúc đó tôi đã để tâm và ghi nhớ lại đặc điểm khuôn mặt và vóc dáng của chị ta."
“Khi Hoa Bà Tử nhảy ra từ cửa sổ, tôi lại phát hiện thân thủ của chị ta rất linh hoạt, không có vẻ bề ngoài gì của mấy bà 50-60 tuổi cả, tôi liền hoài nghi chị ta sử dụng dịch dung.”
Đoạn Quân rất nhạy bén, có thể có nguyên nhân tại sao buổi trưa Tô Anh không nói ra tin tức quan trọng này.
Và có lẽ cô đến nhà họ Đoạn không phải để làm khó dễ mà để nói cho anh ta biết manh mối.
Manh mối này có thể liên quan đến bảo mẫu.
Đoạn Quân thần sắc nghiêm túc: "Vậy chuyện này với bảo mẫu nhà tôi có liên quan gì?"
Tô Anh nói: "Trưa nay khi tôi đang ăn ở nhà hàng quốc doanh, tình cờ gặp Tề Hồng Ngọc đang tìm Hạ Liên Phương để thay ca. Tôi thấy dáng người của Hạ Liên Phương rất giống Hoa Bà Tử nên tôi đã chú ý."
"Bà Hoa lưng hơi cong, Hạ Liên Phương mới ngoài bốn mươi, lưng thẳng, nhưng cho dù chị ta giả vờ như thế nào thì vẫn có một số nét giống nhau. Tôi phát hiện Hạ Liên Phương này rất giống với bà Hoa người phụ nữ trên xe lửa."
"Cô có chắc không? " Đoạn Quân vội vàng hỏi.
Tô Anh có thể nhìn thấy màu khí tràng của mọi người, vì vậy cô đương nhiên có thể chắc chắn rằng Hạ Liên Phương chính là Hoa Bà Tử.
Cô không muốn khơi dậy quá nhiều nghi ngờ, chỉ có thể nói: “Tôi chỉ là nghi ngờ nên trong lúc ăn tối đã cố ý gây khó dễ cho bảo mẫu, còn cụ thể có phải hay không vẫn là nhờ đội trưởng Đoạn điều tra vậy."
Đoạn Quân rất cảm kích Tô Anh đã cung cấp manh mối quan trọng, ít nhất hiện tại đã có tiến triển.
Nếu Hạ Liên Phương thực sự là Hoa Bà Tử, mà chị ta lại đến nhà đội trưởng cảnh sát hình sự để làm bảo mẫu, đây thực sự là một sự khiêu khích đấy!
...
Hôm nay Tô Anh đi theo Hạ Liên Phương đến sân nơi chị ta sống để hỏi về chị ta, có vẻ chị ta rất nổi tiếng ở đó.
Tô Anh nói: "Chị ta đến nhà anh với tư cách là bảo mẫu, anh tốt hơn là không nên kích động, tiếp tục để bố mẹ anh quyết định đi để không làm bứt dây động rừng. Nếu chị ta ngửi thấy mùi nguy hiểm thì sẽ chạy trốn, nếu thế thì sẽ rất khó khăn để tìm kiếm chị ta đấy."
"Còn nữa, chủ nhân của căn phòng nhỏ mà chị ta thuê, cũng chính là chủ nhân đã cho mẹ của Thịnh Thanh Hà thuê căn phòng đó. Anh nên điều tra chút."
Đoạn Quân vốn định điều tra tất cả những người thân và bạn bè xung quanh Hạ Liên Phương, nhưng Tô Anh, một cô gái bình thường cũng có cái nhìn sâu sắc như vậy, điều này khiến anh ta rất ngạc nhiên.
"Tiểu Tô, cô thực sự rất thông minh ha."
Tô Anh biết Đoạn Quân đang nghĩ gì, lại bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô.
Ông nội Hàn Cảnh Viễn đã lên tiếng rồi, nếu có ai nghi ngờ thân phận của cô, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngay cả Đoạn Quân hay những người khác có chút nghi ngờ về điều gì thì họ cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, đó là sự bảo vệ lớn nhất của cô.
Cô nhắc nhở: “Đội trưởng Đoạn, tôi tới đây là để cung cấp manh mối cho anh, anh không thể nghi ngờ tôi là đặc vụ được huấn luyện chỉ vì tôi có óc quan sát và giỏi suy đoán dựa trên manh mối."
Đoạn Quân nhanh chóng dập tắt nghi ngờ vừa mới nổi lên.
Nắm được manh mối đột phá, anh ta vội vàng trở về Cục thành phố sắp xếp công việc tiếp theo và nói: "Đã muộn như vậy, tôi đưa cô trở về."
Tô Anh cũng không khách khí: "Vậy làm phiền đội trưởng Đoạn rồi."
Lúc bọn họ đi ra ngoài, Đoạn Hoài Cẩn đi ra tiễn bọn họ, cũng không đề cập tới chuyện cầu xin cho Đoạn Sở Hạ.
Cửa phòng ngủ chính hé mở, Tô Anh nghe thấy tiếng khóc của Văn Tâm Trúc trong phòng.
Cô không thèm để ý, cũng không buồn, đó vốn dĩ không phải bố mẹ và anh trai của cô, nó vốn thuộc về nguyên thân.
Muốn buồn cũng là lúc sự thật bị bại lộ, nếu thế cũng chỉ nhà họ Đoạn buồn.
...
Đoạn Quân lái xe cảnh sát chở Tô Anh về, sau khi tiễn Tô Anh về, anh ta còn phải quay lại cục để họp về vụ án.
Đoạn Quân cảm thấy Tô Anh càng thêm quen thuộc, không nhịn được hỏi: “Đồng chí Tô Anh, kỳ thật lần trước chúng tôi điều tra thân phận của cô, phát hiện cô được Tô gia nhận nuôi, cho nên nếu cô muốn đi tìm bố mẹ đẻ của cô, tôi có thể giúp.”
Tô Anh buồn cười, dựa vào năng lực siêu nhiên của cô, chẳng phải cô đã tìm thấy Đoạn Quân ngay lần đầu tiên sao?
Không biết vì sao, dù không định nhận ra nhau nhưng cô vẫn muốn trút giận cho nguyên thân.
Cô nói: “Vậy nếu tôi tìm được rồi thì sao, nếu trong gia đình bố mẹ đẻ của tôi có người thay thế tôi, chẳng phải tôi càng buồn hơn sao, đội trưởng Đoạn thấy tôi nói đúng không?”
Cổ họng của Đoạn Quân cảm thấy nghẹn lại khi nghĩ đến em gái của mình.
Lẽ ra hiện tại anh ta nên đi tìm em gái, nhưng chuyện của mấy kẻ buôn người khẩn cấp hơn.
Anh ta lại liếc nhìn Tô Anh, chỉ thấy cô có một biểu cảm kiêu ngạo, bày ra bộ dạng “Đồ ngốc, tôi thực sự không muốn nói chuyện với anh”, điều này rất giống với một người mà anh nhớ khi còn nhỏ.
Đoạn Quân không biết vì sao Tô Anh nhìn quen quen, từ ngoại hình đến tính cách đều rất giống với người cô đã qua đời từ lâu.
Đoạn Quân đột nhiên hỏi: "Tiểu Tô, cô bị bệnh tim nên luôn mang theo thuốc trợ tim khẩn cấp sao?"
Tô Anh nhìn Đoạn Quân, bình tĩnh cười nói: “Hiện tại tâm lý tôi rất vững, bất luận sẽ không vì cái gì mà tức giận đến sinh bệnh, cũng không cần thuốc trợ tim khẩn cấp."
...
Khi Tô Anh về đến nhà, mấy đứa trẻ đang vây quanh ở phòng khách nói chuyện điện thoại, và chính Hàn Kinh Thần đang cầm máy.
"Những kẻ buôn người mà chúng con gặp trên xe lửa thật hung hãn. Chúng đã bắt cóc Thanh Hà từ nhà chú Thịnh sáng nay, dì được mời đến nhà chú Đoạn để thảo luận vụ án."
"Vậy chú muốn nói chuyện với dì, dì về đến nhà chưa..."
Hàn Kinh Thần gọi Tô Anh lại, hô to: "Dì, chờ một chút, chú đang tìm dì."
Tô Anh vừa định lên lầu tắm rửa ngủ một giấc, hỏi: "Con hỏi xem chú có chuyện gì không?"
Hàn Kinh Thần truyền lời: “Chú, dì hỏi chú có chuyện gì quan trọng không, dì ấy hình như khá mệt mỏi, nhìn thấy điện thoại là không muốn nghe, chỉ muốn về phòng thôi."
Tô Anh lườm cậu, đứa trẻ này sao có thể nói ra sự thật chứ.
Hàn Kinh Thần nghe xong môt câu, lại lớn tiếng nói: "Dì, chú nói không có gì nghiêm trọng, chỉ nói nhớ dì, hỏi dì có nhớ chú không?"
Tô Anh đi tới, giật lấy điện thoại và bịt miệng Hàn Kinh Thần lại: "Đừng nhiều chuyện, trở về phòng đi, dì muốn nói chuyện với chú của con."
Hàn Kinh Thần: "Xí, ai muốn nghe chứ?"
Hàn Hâm Tinh ở bên cạnh nói: "Mẹ, con rất muốn nghe."
Tô Anh mỉm cười: "Bố của con muốn nói chuyện, con và Xán Xán trở về phòng đi."
Trong điện thoại, cô kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay với Hàn Cảnh Viễn, sở dĩ cô đến nhà Đoạn Quân là vì nghi ngờ bảo mẫu Hạ Liên Phương làm việc cho nhà anh ta là Hoa Bà Tử nên cô đến xác nhận chút.
"Đội trưởng Đoạn bây giờ đã sắp xếp phá án, em nghĩ con trai của anh Thịnh chắc sẽ sớm tìm được."
Hoa Bà Tử xóa đi lớp ngụy trang và khôi phục lại thân phận Hạ Liên Phương, chị ta cho rằng không ai có thể biết được, nhưng cô chỉ cần nhìn là biết, vụ án này nhất định sẽ giải quyết được .
Với manh mối do Tô Anh cung cấp, ngay cả những kẻ tình nghi cũng đã được xác định. Nếu họ còn không giải quyết được thì đội trưởng Đoạn nên nghỉ việc sớm.
Hàn Cảnh Viễn nói: "Tô Anh, anh thay mặt anh Thịnh cảm ơn em."
Tô Anh nói: "Tại sao anh lại khách sáo với em vậy? Nếu không còn gì khác thì cúp máy đi."
Hàn Cảnh Viễn lập tức hối hận, sao có thể lãng phí thời gian nói chuyện quý giá như vậy để nói nhảm.
Anh vội vàng sửa lại lời nói: "Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ, anh cần mua vé trước. Em xem thời gian đi, anh sẽ nhờ bạn bè ở Bắc Kinh mua vé rồi gửi cho em sau."
Tô Anh suy nghĩ một chút, cô sẽ đến gặp Tô Tân Ý một lúc, trước khi quay về, cô dự định sử dụng sức mạnh dị năng để chữa lành cơ thể hôn mê của nguyên thân và giúp cô ấy tỉnh lại.
Nhưng Tô Anh cũng sợ chuyện Hạ Liên Phương sẽ xảy ra biến cố, nếu ngay cả Đoạn Quân cũng không tìm được Thịnh Thanh Hà, cô sẽ dùng dị năng để tìm cậu bé.
Nhưng sử dụng sức mạnh để tìm kiếm đứa trẻ thì sẽ không đủ để đánh thức nguyên thân, và cô sợ rằng lần này nguyên thân sẽ không thể sống sót trong cơ thể của Tô Tân Ý.
Cô rất phiền muộn: "Chờ một chút, em muốn đợi đến khi tìm được con trai của anh Thịnh rồi mới quay về."
Hàn Cảnh Viễn biết rõ năng lực của Đoạn Quân, và ước tính rằng vụ án có thể được giải quyết trong vòng một hoặc hai ngày.
Dừng một chút, Hàn Cảnh Viễn nói: "Hôm nay, mẹ của Đoạn Quân gọi điện cho anh, nói rằng bà ta sẵn sàng thừa nhận Đoạn Sở Hạ bị bệnh tâm thần và muốn đưa cô ta ra ngoài."
Hàn Cảnh Viễn không đưa ra câu trả lời, nếu Tô Anh cho rằng hình phạt quá nhẹ thì Đoạn Sở Hạ sẽ bị tống vào tù.
Tô Anh hơi lo lắng: "Nếu sau này cô ta làm điều ác và lấy bệnh tâm thần làm cái cớ để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật thì sao?"
Hàn Cảnh Viễn cười vài tiếng: "Bệnh viện không cấp giấy chứng nhận, sau này nếu cô ta dám phạm pháp, pháp luật sẽ trừng phạt cô ta, mọi người sẽ chỉ cho rằng cô ta lại thoát án bằng cái cớ mình bị bệnh tâm thần, trước sau gì cũng bị trừng phạt.”
Tô Anh chợt nhận ra.
Ngay từ đầu, Hàn Cảnh Viễn đã yêu cầu nhà họ Đoạn giải thích với người thân và bạn bè rằng Đoạn Sở Hạ bị bệnh tâm thần, nhưng bệnh viện không cấp giấy chứng nhận nên mặc mọi người cho rằng cô ta bị bệnh tâm thần. Vì vậy Đoạn Sở Hạ sẽ không dám lấy bệnh tâm thần làm cái cớ để làm điều ác.
Đoạn Sở Hạ chán ghét cô thì Hàn Cảnh Viễn sẽ chán ghét nhà họ Đoạn.
Nhà họ Đoạn ngay từ đầu đã nhìn ra mục đích của Hàn Cảnh Viễn nên chần chừ không chịu đồng ý, hy vọng đợi anh bình tĩnh lại.
Nhưng Hàn Cảnh Viễn rất cố chấp, nếu không chịu thừa nhận sẽ phải ngồi tù, khiến nhà họ Đoạn không còn cách nào khác.
Người đàn ông này thực sự rất tàn ác.
Hàn Cảnh Viễn có chút e ngại, sợ Tô Anh nghĩ mình quá vô tâm, hỏi: "Tô Anh, em cảm thấy anh đối với vợ cũ có quá vô tâm không?"
Tô Anh: "Rất tốt, nếu là Cố Thành Phong thì cũng giống như Đoạn Sở Hạ, em sẽ đưa ra lựa chọn giống như anh, vì vậy anh không cần phải lo lắng về điều đó đâu."
Mặc dù Cố Thành Phong sẽ không làm những điều đó, nhưng Hàn Cảnh Viễn không thể không nhếch môi và mỉm cười sau khi Tô Anh nói điều này.
...
Tô Anh đã đợi hai ngày, nhưng Đoạn Quân vẫn chưa tìm thấy Thịnh Thanh Hà, ngược lại anh ta lại tìm Tô Anh một lần nữa.
Đoạn Quân nói rằng họ đã cử người theo dõi Hạ Liên Phương 24/24 và phát hiện ra rằng chị ta đã theo dõi Tô Anh hai lần.
"Hạ Liên Phương bề ngoài có vẻ hào phóng và tốt bụng, nhưng trong lòng chị ta có mối hận. Chị ta có thể đang tìm cơ hội để trả thù cô. Theo manh mối mà chúng tôi có được, chị ta hẳn đang tìm cơ hội để bắt cóc và bán con của cô."
Kẻ tình nghi đã bị nhốt, nhưng vụ án vẫn chưa có bước đột phá, Hạ Liên Phương còn theo dõi Tô Anh và hai ngày nay đã không đến nơi đứa trẻ bị nhốt.
Đứa trẻ cũng cần ăn uống, đội trưởng Đoạn và những người khác đã phân tích rằng đằng sau Hạ Liên Phương chắc chắn có một băng đảng, và đứa trẻ đang bị nhốt trong băng đảng của chị ta.
Tô Anh hỏi thẳng: "Vậy, đội trưởng Đoạn muốn tôi hợp tác sao?"
Đoạn Quân đến thảo luận với Tô Anh, hy vọng thuyết phục được cô hợp tác làm mồi nhử.
Nhưng anh ta không thể nói ra.
Trong trường hợp họ phân tích sai, và Hạ Liên Phương không có ý định bắt cóc Tô Anh như vậy sẽ trực tiếp làm tổn thương cô ấy, sẽ không ai có thể chịu trách nhiệm.
...
Lần này, Thịnh Kiến Nghiệp cũng có mặt ở đây, anh ấy không ngờ rằng vụ án đầu tiên sau khi anh ấy thăng chức lại là điều tra vụ bắt cóc con trai mình.
Nghĩ đến việc trên đường đưa Tô Anh và bốn đứa con của cô đến nhà ga, Tô Anh muốn trả tiền vé và cố gắng mắc nợ càng ít càng tốt.
Anh ấy đã cứu con trai cô một lần trên xe lửa, và thậm chí đó là ân huệ lớn nên nhất định phải được báo đáp.
Bây giờ anh ấy muốn cầu xin cô dùng tính mạng của mình làm mồi nhử, nhưng anh ấy không thể nói: "Đồng chí tiểu Tô, tôi, tôi ..."
Anh ấy không thể mở miệng cầu xin một người phụ nữ yếu ớt có bốn đứa con, nếu Tô Anh xảy ra chuyện, bốn đứa trẻ sẽ ra sao, Hàn Cảnh Viễn sẽ ra sao?
Tô Anh đã đoán được mục đích Đoạn Quân và Thịnh Kiến Nghiệp đến tìm cô.
Ban đầu, siêu năng lực của cô đủ để tìm ra tung tích của cậu bé Thịnh Thanh Hà trong thành phố, nhưng có hai nguy cơ không chắc chắn có xảy ra không.
Trong trường hợp Thịnh Thanh Hà được đưa ra ngoài thành phố hoặc đến vùng nông thôn, cô không thể tìm thấy cậu bé nằm ngoài phạm vi nhất định.
Nguy cơ tiềm ẩn thứ hai là Hạ Liên Phương có một băng đảng, nếu họ tìm ra chúng, bốn đứa trẻ trong gia đình sẽ bị đe dọa và họ sẽ phải lo lắng về điều đó đến hết đời.
Sự khủng hoảng khi luôn lo lắng về sự trả thù của kẻ xấu là quá khủng khiếp.
Huống chi, Tô Tân Ý cũng không thể chờ đợi được nữa, mấy ngày này cô nhất định phải vận dụng di năng để ổn định bản thân, nếu không tinh lực trong nguyên thân sẽ bị hao tổn, không có cơ hội lựa chọn bất kì thân thể nào để thức tỉnh nữa.
Lý do tại sao cô trì hoãn hai ngày này là để đợi Hạ Liên Phương bị bắt, loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn này, sau đó đến bệnh viện để điều trị cho Tô Tân Ý.
Bây giờ không cần phải đợi nữa, phải giải quyết Hạ Liên Phương trước.
Cô có sức mạnh dị năng, vì vậy cô không gặp vấn đề gì khi tự bảo vệ mình.
Tô Anh nói: " Ý của Đội trưởng Đoạn và anh Thịnh là muốn tôi hợp tác để xem liệu tôi có thể bắt được băng nhóm và hang ổ của chị ta hay không sao?"
Đoạn Quân nghiến răng: "Chính là như vậy."
Tô Anh gật đầu: "Được, nếu Hạ Liên Phương thực sự bị bắt theo kế hoạch này, tôi sẽ hợp tác."
"Cô, cô đồng ý sao?"
Đoạn Quân và Thịnh Kiến Nghiệp càng cảm thấy có lỗi, họ không đưa vợ của mình đến vì sợ mẹ của đứa trẻ sẽ quỳ xuống cầu xin Tô Anh vì đạo đức hãy để bản thân bị bắt cóc.
Nhưng Tô Anh đã đồng ý, điều này khiến hai người đàn ông càng cảm thấy khó chịu.
...
Tô Anh cô có khả năng tự bảo vệ mình nên cô mới đồng ý, nhưng người trên thế giới này có dị năng giống cô hẳn cũng chỉ có mình cô.
Tô Anh thay mặt nguyên thân hỏi: "Đội trưởng Đoạn, tôi muốn hỏi anh một câu."
"Cô cứ hỏi, chỉ cần là điều tôi biết tôi có thể nói cho cô."
“Nếu người hôm nay cần làm mồi nhử chính em gái của đội trưởng Đoạn, liệu đội trưởng Đoạn có đưa ra yêu cầu nguy hiểm như vậy với em gái mình không?”
Câu hỏi của Tô Anh giống như một cái gai nhọn, khiến tim Đoạn Quân rỉ máu.
Nếu là em gái ruột của anh ta, nếu anh ta không phải đội trưởng điều tra tội phạm, em gái bị tiếp cận và đưa ra yêu cầu nguy hiểm như vậy, anh ta sẽ liều mạng phản kháng.
Thịnh Kiến Nghiệp hối hận: "Tiểu Tô, chúng tôi không nên yêu cầu quá đáng như vậy, còn có biện pháp khác, đừng tự đặt bản thân vào nguy hiểm."
Tô Anh: "Anh Thịnh, đừng cảm thấy tội lỗi, tôi sẽ làm như những gì tôi đã hứa."
...
Theo yêu cầu của Đoạn Quân và Thịnh Kiến Nghiệp, Tô Anh đã đến chợ để mua đủ nhu yếu phẩm hàng ngày trong một tháng.
Gà, vịt, cá đều bị giết thịt ném vào không gian, đồ vật trong không gian sẽ ở trạng thái tĩnh, cả đời không hỏng.
Cô cũng đến nhà hàng quốc doanh và đóng gói đủ thức ăn chín cho ba ngày.
Người phục vụ tại nhà hàng nhận ra Tô Anh, và tức giận đến mức bẻ bàn tính khi thanh toán.
"Tôi biết cô, lần trước cô trả ba đồng tiền ăn, nói không ăn thì không ăn, không phải rất lãng phí sao?"
Tô Anh liên tục xin lỗi, và khi cô đi ra ngoài, cô đặt một đĩa thịt kho, hai mươi chiếc bánh bao nhân thịt, một đĩa cá kho, một vài món chay và một bát cơm trắng lớn vào không gian.
Về đến nhà, cô đun mấy nồi nước sôi lớn cất vào trong không gian, nước uống quan trọng hơn đồ ăn, càng phải tích trữ nhiều nước, trong không gian có một bể lớn nước mưa không thể trực tiếp uống nhưng rửa mặt thì không có vấn đề gì.
Chỉ cần cô ăn được uống đầy đủ, đối với cô không có gì nguy hiểm hơn chết đói.
Cô có thể xử lý bất kỳ mối nguy hiểm cá nhân nào mà Đoạn Quân lo lắng, và cô sẽ không hành động hấp tấp.
...
Tô Anh sẵn lòng, nhưng Hàn Hoài Sơn thì không.
Khi Đoạn Quân sợ hãi và nói với ông lão về kế hoạch của mình, ông lão tức giận ném tách trà trong tay về phía Đoạn Quân.
"Khinh người quá đáng, Đoàn gia các người không muốn nhìn thấy cháu trai của tôi tốt hơn đúng không? Tôi đã bỏ qua chuyện em gái cậu mà cậu còn lấy công báo thù tư, lấy đạo nghĩa bức cháu dâu ta liều mạng. Cậu có còn là đàn ông không?"
Đoạn Quân đứng đó không dám né, cũng không có mặt mũi biện hộ.
Thịnh Kiến Nghiệp đứng trước mặt Đoạn Quân giúp anh ta chặn tách trà.
"Lão gia, đều là lỗi của tôi. Tôi đi hỏi Đoạn Quân có thể dẫn tôi đi tìm Tiểu Tô không. Sau khi đưa ra ý kiến này, chúng tôi rất hối hận, nhưng Tiểu Tô không chịu từ bỏ, còn nói nếu như cô ấy đã đồng ý thì cô ấy sẽ làm được, hôm nay chúng tôi ở đây là để ông thuyết phục Tô Anh từ bỏ."
Hàn Hoài Sơn tức giận hừ một tiếng: "Còn có thể vì cái gì chứ, cháu dâu tôi là người mềm lòng, nếu không phải nhìn thấy đứa bé bị bắt cóc, cũng không vì cậu mà làm vậy."
Ngoài ra, ông lão cũng biết rằng Tô Anh làm việc này cũng vì sợ nếu bỏ qua chuyện Hoa Bà Tử thì con cái trong nhà luôn nơm nớp lo sợ bị trả thù.
Đó là lý do tại sao Tô Anh đồng ý, cô làm việc đó vì mấy đứa trẻ, bao gồm cả Thịnh Thanh Hà, và không liên quan gì đến những người này.
Tạ Phỉ Thúy lần này cũng đến, quỳ xuống và hứa: "Người của tôi và đội trưởng Đoạn sẽ theo dõi tiểu Tô 24/24 và sẽ không bao giờ để cô ấy gặp chuyện. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ bồi thường bằng cả mạng sống của tôi."
"Bồi thường sao? Bồi thường để làm gì? Hàn Cảnh Viễn có quan tâm không? Bọn nhỏ có quan tâm không? Không có."
Tạ Phỉ Thúy cảm thấy áy náy: "Nếu như có thể đổi được, tôi tình nguyện đổi lấy tính mạng của con trai tôi, lão gia, tôi cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng nhưng chúng tôi thật sự không còn lựa chọn."
Hàn Hoài Sơn cảm thấy thật tệ khi tiếp tục chỉ trích một người mẹ quan tâm đến con cái của mình.
Và bây giờ không ai có thể thuyết phục Tô Anh thay đổi quyết định của mình.
Ông lão nói: "Đi gọi Hàn Cảnh Viễn đi, cháu dâu của tôi so với các người thì tôi càng quan tâm hơn, để nó đi theo bảo vệ Tô Anh, nếu không tôi sẽ không đồng ý."
Nghĩ đến tính tình của Hàn Cảnh Viễn, Đoạn Quân biết rõ anh sẽ không đồng ý, nhưng Tô Anh lại ngoan cố không chịu bỏ cuộc.
Đoạn Quân chỉ có thể gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, nói cho anh biết đầu đuôi sự việc.
“Tôi không đồng ý.” Hàn Cảnh Viễn không chút do dự từ chối qua điện thoại.
"Tô Anh không phải công chức, trên vai cô ấy không có trách nhiệm gì, cô ấy có thể phối hợp, cung cấp cho anh manh mối mấu chốt, cô ấy đã làm tròn bổn phận của một công dân."
"Cô ấy đã có chồng và con, vì vậy gia đình cô ấy không cần được bảo vệ sao. Để cô ấy mạo hiểm, Đoạn Quân, anh có đầu óc không? Có ý kiến gì thì đến gặp tôi. Đừng vì mặt đạo đức mà để cô ấy làm mồi nhử."
Đối mặt với chất vấn của em rể, Đoạn Quân xấu hổ nói: "Vợ anh còn bướng bỉnh hơn anh, bây giờ ngay cả ông nội anh cũng không ngăn được cô ấy. Tôi và Kiến Nghiệp sẽ đi theo cô ấy 24/24. Anh mau tới nhanh lên."
Hàn Cảnh Viễn đặt điện thoại xuống và đi xin nghỉ phép.
Tô Anh lần này đang hỗ trợ cảnh sát, việc Hàn Cảnh Viễn xin nghỉ phép không phải là vấn đề cá nhân, và chính ủy Quý đã cho phép anh nghỉ phép một tuần.
Hàn Cảnh Viễn ngay lập tức rời khỏi Bắc Kinh, nhưng vẫn muộn.
Khi anh xuống ga xe lửa ở Bắc Kinh, đồng nghiệp của Đoạn Quân đến đón anh tại nhà ga. Người đó còn nói, họ đã mất dấu của Tô Anh.