Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 38

Hàn Cảnh Viễn là người phản ứng đầu tiên, nghĩ ‘ người xấu ’ mà Tô Anh nhắc tới, có thể nào lúc mua trứng gà ở nông trường, đã chạm mặt Thôi Hưng Đông hay không.

Thôi Hưng Đông nếu thật sự có dự định bắt cóc Cố Thành Phong, vậy Trư Nam và Xán Xán phải hết sức chú ý an toàn, Tô Anh cũng vậy cũng cần phải cẩn thận.

Chung quy Cố Thành Phong con người kia, đối với vợ trước trong lòng có áy náy, nếu bắt cóc Tô Anh để uy hiếp, Cố Thành Phong cũng sẽ thỏa hiệp đi.

Hàn Cảnh Viễn dùng đũa gạt món khoai tây sợi vào trong bát cho Tô Anh, rất khẩn trương:"Em gặp phải người xấu nào, nói với anh.”

Tô Anh nhìn về phía vị dấm quá nồng, khoai tây sợi đã chất đầy nửa bát, cô cũng ngẩn ra một giây đồng hồ, liền bình tĩnh gắp lên đưa vào trong miệng.

Sau khi nuốt xuống mới nói: “Chỗ mà bộ đội không quản, em nói với anh cũng chẳng có tác dụng gì đâu?”

“Em muốn khen thưởng như thế nào, anh có thể giúp em tham khảo một chút.”

Tô Anh nói muốn dùng khen thưởng đổi lấy một công việc:"Em đã đi hỏi thăm rồi, nếu có biểu hiện lập công lớn, là có thể.”

công trạng có thể sử dụng để đổi lấy công việc, vậy nó phải lớn đến mức nào chứ, với lại còn nguy hiểm.

Hàn Cảnh Viễn ưu sầu nói: “Em đem manh mối nói với anh, muốn công việc anh giúp em đổi, luôn tốt hơn so với em tự lấy thân mình đặt vào nguy hiểm.”

Nói xong, lại gắp cho Tô Anh một đũa khoai tây sợi.

Tô Anh khó khăn lắm mới ăn hết khoai tây sợi trong bát, lúc này cô mới hiểu ra, cô ăn càng nhanh, Hàn Cảnh Viễn sẽ cho rằng cô càng thích ăn, cô quả thực là đang tự mình đào hố cho chính mình.

Cô đem khoai tây sợi gạt vào trong bát của Hàn Cảnh Viễn, tỏ vẻ mình đã ăn đủ rồi, mới nói: “Quả thật em cũng không quá xác định, vẫn cần phải quan sát thêm một chút.”

“Vậy em có thể nói với anh người xấu mà em gặp là người như thế nào không?”

Việc này ngược lại có thể nói.

Tô Anh nói: “Hôm nay lúc ở nông trường mua trứng gà, người mà em đụng phải, tên là Thôi Hưng Đông, nhìn trắng trẻo mập mạp, hòa ái dễ gần, nhưng người đó, đôi mắt rất hung dữ, hơn nữa em trong lúc đó em vô ý nghe được anh ta nói câu gì mà‘ thật đáng tiếc khi người nhà họ Trang hay là nhà họ Trương không bị giết’, em liền cảm thấy anh ta không phải là người tốt.”

Chiếc đũa trên tay Hàn Cảnh Viễn suýt chút nữa rơi xuống, họ Trương hay là họ Trang…… Vậy khẳng định là chỉ Trang đại ca.

Như vậy vừa gặp Tô Anh đã có thể gặp phải kẻ tình nghi có liên quan đến tin tức nhiệm vụ, anh mơ hồ có một dự cảm không tốt.

Hàn Cảnh Viễn cố gắng bĩnh tĩnh nói: “Đó là Trương hay là Trang đây?”

“Quá xa, em không xác định được, dù không phải là Trương thì chính là Trang đi, em thấy anh ta cũng không giống như là người dân thường tùy tiện nói ra những lời tàn nhẫn, nói không chừng anh ta đã từng giết người.”

Hàn Cảnh Viễn buông chiếc đũa, nghiêm mặt nói: “Em cảm thấy anh ta đã từng giết người, còn không cách xa anh ta ra chút, trong nhà vẫn còn có bốn đứa trẻ nữa, chúng ta cần phải suy nghĩ đến chúng nó, đừng đi trêu chọc những kẻ ác có dã tâm báo thù ?”

Tô Anh:…… Những lời Hàn Cảnh Viễn nói cũng có đạo lý, cô vẫn là nên cách Thôi Hưng Đông xa một chút thì tốt hơn.

“Vậy em còn phải đến đồn công an báo cáo không?”

“Không có chứng cứ, báo cáo cũng vô dụng, lại còn rút dây động rừng, dẫn tới bị trả thù, người tên Thôi Hưng Đông kia em đừng quản nữa, anh sẽ trông chừng em.”

Tô Anh gật gật đầu:"Vậy được thôi.”

Ăn xong cơm, Hàn Cảnh Viễn hỏi Tô Anh buổi chiều làm gì, Tô Anh nói ngủ trưa đã rồi tính.

Hàn Cảnh Viễn thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm xong anh lại đi, tiếp tục theo dõi Thôi Hưng Đông.

……

Tô Anh tỉnh lại sau nửa tiếng ngủ trưa, Thẩm Mỹ Tĩnh nhà bên cạnh xin nghỉ một ngày vẫn còn chưa về, chắc là vẫn còn đang suy nghĩ cách để gặp mặt Trần Vô Sinh.

Hàn Cảnh Viễn nói rất đúng, trong nhà còn có mấy đứa trẻ, cô không thể hành động bừa bãi, việc tìm công việc lại nghĩ cách khác vậy, nếu thật sự không được, thì tiền lương của một mình Hàn Cảnh Viễn, quả thật cũng có thể nuôi cả nhà, cô có không phấn đấu hay không nỗ lực làm việc một vài năm cũng sẽ không làm giảm chất lượng cuộc sống.

Hơn nữa trong nhà còn có một tiểu quản gia Hàn Kinh Thần người rất biết chăm lo cho gia đình, các khoản chi tiêu trong gia đình có thể được tiết kiệm đi không ít.

Nếu đã không thể kiếm tiền, vậy hãy nghĩ cách tiết kiệm tiền, cô đã rất lâu chưa có đi bờ biển nhặt đồ biển rồi, về sau tiền mua cá và tôm sẽ cố gắng hết mức tiêu ít nhất, dù sao cô cũng có dị năng, nhặt nhiều cá tôm một chút cũng không thành vấn đề.

Viện Thuộc Gia đều hiểu lầm rằng cô vận khí tốt, mỗi lần đi biển bắt hải sản đều có thể nhặt được hàng tốt, bởi vậy trên đường nếu có gặp đều muốn mượn cớ để đi cùng, Tô Anh thà rằng đi xa một chút, ngồi xe buýt đi đến một bãi biển khác, như vậy mới không có khả năng đụng phải người quen.

“Tiểu Tô, em tới bên này làm cái gì?”

Mới xuống xe buýt, gặp chị dâu Triệu Hương ở trạm xe.

Tô Anh không nghĩ tới ở chỗ này vẫn còn có thể gặp được người quen, cô đánh đòn phủ đầu, cười hỏi: “Chị dâu, chị tới bên này làm cái gì?”

Lại phải ngồi thêm hai chuyến xe nữa, thì mới đến căn cứ.

Triệu Hương chóng mặt khi nhìn vào biển hiệu trạm xe buýt, nói muốn đi căn cứ thăm người bạn tốt thời còn trẻ, nhưng do chuyển mấy chuyến xe buýt khiến cô đầu óc choáng váng, Tô Anh chỉ dẫn xe buýt cho cô ấy, ngồi xe số 26 là được.

“Ngồi thêm hai chuyến xe nữa là đến.”

“May mắn gặp được em.” chị dâu Triệu Hương trên mặt đều mang ý cười, ngay sau đó tiếp tục hỏi câu hỏi vữa nãy:"Đúng rồi, em tới bên này làm cái gì?”

Tô Anh thấy không thể tránh né được, cười nói ra suy nghĩ của mình:"Em chính là muốn đi nhặt đồ biển yên tĩnh một mình, đơn giản đi xa một chút, con người em ấy mà, không quá quen cùng với người không thân thiết tụ tập cùng một chỗ, không biết nói gì, rất xấu hổ.”

Triệu Hương tỏ vẻ đã hiểu:"Đúng vậy, nếu nhặt được nói em vận khí tốt, không nhặt được lại ở trong lòng mắng em đen đủi, thật khó hầu hạ.”

Tô Anh cười:"Chị dâu làm sao mà chị biết?”

Triệu Hương cũng hào phóng, nói: “Kiều Cửu Hương vừa đi, phục vụ xã trống một vị trí chủ nhiệm, chị hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, thì nghe được mọi người nói thì thầm về em, sau lưng khua môi múa mép, bị chị lần lượt giáo huấn một trận.”

“Vậy cảm ơn chị dâu đã bênh vực lẽ phải.”

Tô Anh liếc nhìn thấy xe buýt sắp vào trạm, nói: “Xe tới rồi, chị dâu chuẩn bị lên xe đi.”

Triệu Hương đột nhiên nhớ ra chuyện mà lão Hứa đã nhờ cô hỏi Tô Anh vào buổi trưa, cô vội vàng lên xe, vội vã nói: “Lão Hứa nói có một công việc cho em, bảo chị hỏi em xem có đồng ý làm hay không.”

Nhanh như vậy đã có công việc tìm tới cửa rồi, Tô Anh đương nhiên là đồng ý, nhưng cũng cần phải xem đó là công việc gì, công việc nếu quá nguy hiểm vậy thì không được.

“Vậy chị dâu nói chi tiết với em.”

Triệu Hương không kịp, sau khi lên xe đứng ở cửa xe hô: “Em buổi tối tới nhà chị, chị bảo lão Hứa nói với em.”

“Được.”

……

Bãi biển Tô Anh hôm nay tới này rất nhiều đá lởm chởm, không có bãi cát bằng phẳng, phóng tầm mắt nhìn thấy, có hải sản, đều ẩn mình ở trong khe hở đá ngầm, quả thật không phải là một nơi tốt để bình thường đi biển bắt hải sản.

Nhưng đối với cô mà nói là rất thích hợp, thông qua khí tràng của cá tôm, cô có thể ngắm chuẩn vị trí.

Tô Anh mang theo túi lưới, đem giày cởi để ở trên bờ, xắn ống quần lên, mò vào đá ngầm hướng theo những phiến đá mà có màu sắc khí tràng của tôm cá phong phú nhất đi qua đó.

Đống phiến đá ngầm lớn này, mới vừa nhặt được một con cá mú nặng hơn một cân, có âm thanh của một nam một nữ đang nói chuyện, nghe tiếng bước chân là đang đi về hướng bên này.

“Bên này không có người, cô nói đi, Tô Chân Hữu làm sao vậy, tại sao tôi không tới thì sẽ hối hận, đứa trẻ đó có xảy ra chuyện hay không có liên quan gì tới tôi?”

Tiếng nói của Thẩm Mỹ Tĩnh bị sóng biển át đi một nửa, Tô Anh vẫn nghe thấy:"Hữu hữu là con trai của anh……”

Như vậy giọng nói vừa rồi trầm ổn mang theo một chút không kiên nhẫn kia, hẳn chính là Trần Vô Sinh.

Tô Anh không suy nghĩ thêm nữa, liền lắc mình trốn vào trong khe hở giữa hai phiến đá ngầm kia, vừa mới xoay người, Hàn Cảnh Viễn không biết đã tới đây từ khi nào, đã chiếm được chỗ của cô từ trước, đang không biết phải làm sao nhìn cô.

Tô Anh cũng rất mơ màng, nếu Hàn Cảnh Viễn ở đây từ trước, vậy vừa rồi cô tới, anh tại sao không ra chào hỏi?

Ồ, vậy không phải theo dõi cô, tám phần là theo dõi Thẩm Mỹ Tĩnh và Trần Vô Sinh.

Tô Anh cực kỳ tò mò, còn chưa kịp hỏi gì, đã bị Hàn Cảnh Viễn kéo vào.

Chân cô vừa trượt té ngã vào trong lòng ngực rộng lớn của người đàn ông, cái trán cứng chắc đập vào trên bờ vai cường tráng của anh, cái con cá kia trong tay nhân cơ hội giãy giụa vặn vẹo, rơi xuống ‘ cái tõm’, một cuộn sóng, cái con cá may mắn kia đã được trốn thoát trở lại biển.

Hàn Cảnh Viễn đánh đòn phủ đầu, cắn vành tai Tô Anh, âm thanh bị sóng biển át lại, chỉ có Tô Anh có thể nghe thấy.

“Anh Anh, em không phải nói ở nhà ngủ trưa sao?”

Trên tai tê tê dại dại, Tô Anh cương một chút, nằm úp trong ngực vài giây, ngay sau đó nhón mũi chân cắn lại:"Còn nói buổi chiều về doanh trại nữa, làm sao lại ở bờ biển nghe lén, a…… anh nói a.”

Hàn Cảnh Viễn bị cắn đến nỗi run rẩy không thôi.

Buổi chiều anh đi theo Thôi Hưng Đông, Thôi Hưng Đông lại tìm Trần Vô Sinh, theo sau Thẩm Mỹ Tĩnh tới, Trần Vô Sinh đáp ứng cùng với Thẩm Mỹ Tĩnh tìm một chỗ đem mọi chuyện nói rõ ràng, nơi mà hai người chọn chính là một bãi đá ngầm hẻo lánh ít người đặt chân đến.

Hàn Cảnh Viễn căn cứ vào phương hướng đi của bọn họ phân tích, đã nấp ở đây trước, ai ngờ đúng lúc Tô Anh từ một bên khác tới đây.

Anh hạ giọng nói: “Nhiệm vụ a, em cũng biết đấy, không thể nói.”

Tô Anh hiểu, tạm thời buông tha cho anh.

Bên tai của hai người đều là câu những câu hỏi chất vấn tiếng của câu sau lớn hơn hơn câu trước của Thẩm Mỹ Tĩnh, ngay cả tiếng sóng biển đều không thể che lấp được đề-xi-ben siêu cao của cô ta.

“Anh không muốn tới gặp tôi, có phải trong lòng đã có người khác, Trần Vô Sinh, đêm hôm đó anh ngủ với tôi, đã nói cả đời này chỉ yêu một mình tôi.”

Tô Anh trong lòng phi một tiếng, ngủ với nhau vốn chính là ngươi tình ta nguyện, Thẩm Mỹ Tĩnh trước đã vứt bỏ người yêu, tại sao lại muốn người yêu chỉ yêu một mình cô ta, làm như mấy năm nay cô ta không từng ngủ với Tô Tòng Nham vậy, mặt thật lớn.

Từ từ.. Từ từ!!

Tô Tòng Nham cái kẻ xui xẻo này, cưới vị hôn thê của anh trai, không thể mấy năm nay cũng chưa chưa từng ngủ cùng với cô ta chứ……

Cũng không phải không có khả năng a, Hàn Cảnh Viễn cùng với vợ trước thỏa thuận kết hôn 6 năm, hai người ngay cả cái góc áo cũng chưa từng chạm qua.

Mà tại sao lại có thể có người đàn ông cấm dục đến trình độ đáng sợ như vậy nhỷ, sức kiềm chế thật là b.iến thái.

Trần Vô Sinh trầm mặc, càng khơi dậy lên sự điên khùng của Thẩm Mỹ Tĩnh, cô ta càng nghi ngờ loạn lên.

“Anh di tình biệt luyến rồi đúng không, là người phụ nữ tên ‘ Anh Anh ’ đó phải không?”

“Cô nói bậy gì đó?” Trần Vô Sinh cuối cùng cũng mở miệng quát lớn.

“Sao lại là tôi nói bậy, bạn cùng phòng của anh, nói anh ban đêm nằm mơ, đều gọi ‘ Anh Anh, Anh Anh ’, dám yêu thầm không dám nhận a, anh nói, anh đã gặp Tô Anh khi nào?”

Hàn Cảnh Viễn không thể tin được nhìn chăm chăm vào đôi mắt Tô Anh, trong mắt toàn là sự bị thương.

“Anh Anh, không phải em đã từng nói, trước kia không có ai khác gọi em là Anh Anh sao.”

Tô Anh:…… Cái này khả năng chỉ là sự trùng hợp a.

“Dấm tinh, hãy dùng dùng bộ não của anh mà nghĩ, em chỉ lúc ở lần hội chợ lần đó, ngẫu nhiên gặp anh ta một lần, ngay cả mặt của anh ta còn chưa thấy rõ, Trần Vô Sinh càng không thể gặp qua em, vậy khẳng định là anh ta ở Đại Tây Bắc gặp được người con gái đó, vừa trùng hợp tên cùng một chữ mà thôi, anh sao lại có thể cảm thấy anh ta nằm mơ, người ở trong trong giấc mơ lại là vợ của anh chứ?”

Hàn Cảnh Viễn…… Bình tĩnh lại suy nghĩ, quả thực là như vậy.

Chính ủy Hứa đã điều tra qua tổ tiên ba đời của Trần Vô Sinh, anh ta chưa từng gặp mặt Tô Anh, nếu không trong báo cáo khẳng định có ghi chép.

Nhưng Trần Vô Sinh ở đại Tây Bắc cũng không có người bạn gái nào có tên mang chữ ‘ Anh ’ a……

Hàn Cảnh Viễn áp nghi hoặc trong lòng xuống, không biết Trần Vô Sinh sẽ giải thích như thế nào?

……

Thẩm Mỹ Tĩnh liên tục cười lạnh:"Hữu Hữu sao không có khả năng là con trai anh a, tôi và Tô Tấn ngay cả tay cũng chưa từng cầm qua, à không, ở lần anh ta sắp chết đó, anh ta nắm chặt tay tôi đến phát đau.”

“Ngoài anh ra, anh cảm thấy tôi còn có thể đã ngủ với ai, Trần Vô Sinh, anh có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ ngay cả con trai của chính mình cũng đều không nhận sao?”

“Chỉ cần anh nguyện ý gánh vác trách nhiệm, trong tay tôi vẫn còn có một quân át chủ bài, giao nó ra tuyệt đối có thể giúp anh đổi được tiền đồ của cả một đời, trở về thành phố phân công công việc đều không phải là vấn đề, chỉ cần anh bằng lòng, anh trả lời tôi, rốt cuộc có muốn gánh vác trách nhiệm làm bố hay không!”

Cánh tay Tô Anh chợt đau xót, Hàn Cảnh Viễn cắn chặt răng, cách qua lớp quần áo, móng tay dường như cắm vào trong da thịt mềm mại trên cánh tay của Tô Anh.

Tô Anh cũng không có giãy giụa, trở tay ôm lấy người đàn ông, nhẹ nhàng ở phía sau lưng anh khẽ vuốt vài cái, trấn an cảm xúc mất khống chế của anh.

Thẩm Mỹ Tĩnh chính miệng thừa nhận bố của Tô Chân Hữu là Trần Vô Sinh.

Thẩm Mỹ Tĩnh lấy con át chủ bài từ đâu để có thể đảm bảo tiền đồ vô ưu cho Trần Vô Sinh? Nghĩ trong lòng Hàn Cảnh Viễn cũng đã có đáp án.

Trần Vô Sinh dường như không thể thừa nhận được hiện thực tàn khốc, không biết là trượt chân, hay là bị Thẩm Mỹ Tĩnh hùng hổ doạ người làm cho bức bách rơi xuống biển.

Thẩm Mỹ Tĩnh từ phẫn nộ chuyển biến thành kinh hoảng:"Vô Sinh, Vô Sinh, Anh bắt lấy tay của em, a anh đừng sợ, em đây liền tới cứu anh.”

Hàn Cảnh Viễn bỗng nhiên nghĩ đến:"Thẩm Mỹ Tĩnh không biết bơi, Trần Vô Sinh cũng không biết.”

Tô Anh:…… “Vậy cô ta còn còn chuẩn bị nhảy xuống biển? Đây là muốn chết vì tình?”

Hàn Cảnh Viễn hận như thế nào cũng đều cần khắc chế lại, xuống biển cứu người nhất định sẽ bị bại lộ, ngay sau đó dẫn đến phát sinh ra một loạt phản ứng dây chuyền, khả năng còn sẽ kinh động đến Thôi Hưng Đông, rút dây động rừng.

Nhưng Thẩm Mỹ Tĩnh hiện tại vẫn không thể chết được, anh nhanh chóng đưa ra phán quyết, chuẩn bị lao xuống biển cứu người:"Thẩm Mỹ Tĩnh cùng Trần Vô Sinh vẫn chưa thể chết được.”

Tô Anh sao lại không biết được chứ, nhưng đi cứu người không thể là Hàn Cảnh Viễn, nếu không động cơ mà anh ấy xuất hiện ở chỗ này sẽ dẫn đến sự hoài nghi.

Cô đẩy Hàn Cảnh Viễn trở về:"Bất luận phát sinh ra chuyện gì, anh cũng không được phép ra đây.”

Đuổi theo, trước khi Thẩm Mỹ Tĩnh nhảy xuống biển, Tô Anh đã lặn xuống nước chui vào bên trong bọt sóng, linh hoạt như con cá đã chạy thoát từ trong tay cô lúc trước.

……

Dùng dị năng ở trong biển cũng có thể dễ dàng định vị được Trần Vô Sinh, cứu anh ta cũng không phí nhiều sức lực.

Tô Anh kéo Trần Vô Sinh sặc không ít nước biển, từng bước đi vào bờ, ném anh ta ở trên tảng đá ngầm, ánh mắt đảo qua chỗ ẩn nấp trước đó, Hàn Cảnh Viễn rất nghe lời, góc áo cũng không bị lộ ra.

Thẩm Mỹ Tĩnh bị dọa điên rồi, nghiêng ngả lảo đảo xông tới, nghiêng ngả lảo đảo ngã gục ở trên người Trần Vô Sinh tý thì chết chìm, liên tục hét lên xin anh ta đừng chết.

Gọi Trần Vô Sinh Tình thâm thiết ý mà buồn nôn.

Trần Vô Sinh ước chừng cũng cảm thấy buồn nôn, không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy Thẩm Mỹ Tĩnh đang áp trên người anh ta ra, chửi bới thấp giọng:"Ghê tởm.”

Thẩm Mỹ Tĩnh rõ ràng ngây ngẩn cả người, như là không quen biết người đàn ông ướt dầm dề mới từ trong biển mò lên này trước mặt.

Trần Vô Sinh cũng không để ý tới nàng, ngược lại ngửa đầu nhìn Tô Anh, ho dữ dội:"Anh Anh……”

Tô Anh nghi hoặc quay đầu, Trần Vô Sinh có thể là đang ở dưới trạng thái cận kề cái chết, đem cô ngộ nhận thành một cô gái khác cũng tên ‘ Anh Anh ’ đi, điều này là có khả năng.

Cô mới vừa sáp lại gần, muốn nói với Trần Vô Sinh đừng có nhận sai người, thì người đàn ông run rẩy nói câu gì ở bên tai cô, khiến sắc mặt Tô Anh biến đổi lớn, trên mặt càng ngày càng u ám.

Thẩm Mỹ Tĩnh thấy biểu cảm của Tô Anh, thì giống như cô cùng với Trần Vô Sinh đã giết cả nhà cô ta một loại thù hận không đội trời chung đó.

Sau đó Tô Anh túm cổ áo của Trần Vô Sinh, kéo vào trong nước biển sâu ngang đến đầu gối, không chút do dự đem đầu anh ta ấn vào trong nước biển.

Trong mắt của Thẩm Mỹ Tĩnh, Tô Anh chính là đang nổi điên, thực sự muốn dìm chết Trần Vô Sinh.

Thẩm Mỹ Tĩnh điên cuồng đánh vào tay đang túm lấy cổ áo Trần Vô Sinh của Tô Anh:"Cô buông anh ấy ra, cô buông anh ấy ra, anh ấy sắp chết rồi, Tô Anh, cô muốn mưu sát anh ấy sao?”

“Cút ngay.” Tô Anh một phát ném Thẩm Mỹ Tĩnh ra, ném cô ta ra xa bảy tám bước.

Mãi cho đến khi người đang giãy giụa trong nước biển ngừng lại, Tô Anh mới buông lỏng tay, đem Trần Vô Sinh một lần nữa kéo trở về trên bờ.

……

Tô Anh từ bãi biển đi tắt đường gần trở về nhà, nửa đường quần áo đã được gió biển thổi khô, sau khi về đến nhà, cô không đun nước ấm, dùng nước lạnh tắm rửa, thay quần áo.

Yên lặng giặt sạch quần áo, ngồi xem mặt trời lặn.

Hôm nay bắt cá không bắt được, ngược lại lại từ trong biển vớt ra được cái phiền phức, mua đồ ăn cũng không còn kịp nữa, Tô Anh đem cá mặn mà chị dâu Triệu hương cho băm thành miếng nhỏ, đặt ngâm trong nước ấm.

Ngồi trên băng ghế suy nghĩ một chút, cô đem Trần Vô Sinh ép vào trong nước biển ép đến nỗi không còn không động đậy, Thẩm Mỹ Tĩnh cái kẻ điên kia, ước chừng muốn cáo trạng cô có ý định mưu sát.

Không biết Trần Vô Sinh ở bệnh viện đã tỉnh lại chưa, cô đã truyền dị năng giữ được tâm mạch của anh ta, sẽ không chết thật đâu.

Nếu Thẩm Mỹ Tĩnh thật đi cáo trạng cô, Trần Vô Sinh sẽ nói ra lời khai như thế nào đây ?

Đang ngồi suy nghĩ được một lát, cô lại đứng dậy đem vịt muối từ tủ trong bát lấy ra, băm nhỏ ngâm nước, lại ngâm một bát đậu tương, cá mặn, vịt muối đậu tương, lại đập thêm một quả dưa chuột, trộn lẫn với cà chua, bữa tối đã rất phong phú.

Sau đó cô tiếp tục ngồi trên băng ghế đợi, chờ xem đồn công an khu trực thuộc có đến cửa gọi không.

Sau một lúc, tiểu cảnh sát nhân dân của đồn công an khu trực thuộc tới cửa, mời Tô Anh đi tới đồn công an một chuyến, nói có người tố cáo cô có ý định mưu sát, muốn dẫn cô về điều tra.

Mặt Tô Anh không đổi sắc, trong lòng thầm mắng một câu, Thẩm Mỹ Tĩnh thật sự đi tố cáo cô, cô ta dùng thân phận gì mà tố cáo a, xú không biết xấu hổ.

Trong Đồn công an, sau khi chờ cấp cứu ở bên ngoài phòng mổ của bệnh viện, trước giường bệnh bảo hộ Trần Vô Sinh đang hôn mê, lại tức giận quá độ, chạy tới đồn công an tố cáo Tô Anh có ý định mưu sát, đã trải qua hàng loạt chấn động các trường hợp cấp cứu khẩn cấp lớn, Thẩm Mỹ Tĩnh đến bây giờ vẫn còn run rẩy không ngừng.

Thiếu chút nữa, Trần Vô Sinh sắp bị Tô Anh dìm chết rồi.

……

Từ thời khắc nói thẳng thắn với Trần Vô Sinh, từ thời khắc bị Tô Anh đánh vỡ, Thẩm Mỹ Tĩnh nghĩ, cô ta đã không có đường lùi nữa rồi.

Trong đám tang của Tô Tấn, Tô Tòng Nham khẩn cầu, cầu xin cô ta đem đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai anh ta sinh ra, nói sẽ không để người nào khi dễ hai mẹ con bọn họ.

Tô Tòng Nham là người tốt, anh ta vẫn luôn cho rằng Hữu Hữu là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai anh ta, đáng tiếc không phải.

Hai người tuy rằng cùng chung chăn gối, nhưng Tô Tòng Nham rất là quy củ, chưa từng có hành vi vượt rào, có nhiệm vụ liền ra ngoài, sợ cô ta xấu hổ, hết sức giảm thiểu thời gian ở nhà.

Anh ta chăm sóc chính là goá phụ của anh trai, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai, anh ta đã cho đi tất cả.

Nhưng nếu Tô Tòng Nham biết Hữu Hữu không phải là con của anh trai anh ta, rất có thể trở về liền muốn ly hôn, đem cô ta và cùng Hữu Hữu đuổi ra khỏi nhà thôi?

Dẫu sao cũng đã lừa anh ta, Tô Tòng Nham sẽ không tha thứ cho cô ta, cô ta đã không có đường rút lui có thể đi.

Nếu Trần Vô Sinh không chịu gương vỡ lại lành, cô ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt.

……

Sự xuất hiện của Tô Anh đã khơi dậy sự phẫn nộ của Thẩm Mỹ Tĩnh trở lên gay gắt hơn, nếu không bị người phá vỡ, sự việc sẽ không giống như bây giờ không thể cứu vãn.

“Chính là cô ta, cô ta đã đem đầu của Vô Sinh ấn vào trong nước, mãi đến khi Vô Sinh ngừng giãy giụa bất động mới buông tay.”

Tô Anh hỏi ngược lại: “Thật buồn cười, tôi cùng Trần Vô Sinh không thù không oán, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tôi nhìn thấy hai người các người đang lén lút gặp gỡ ở bãi đá ngầm, cô ép Trần Vô Sinh ngã vào xuống biển, là tôi cứu anh ta lên, bây giờ sao lại trả đũa ngược lại, nói tôi có ý định mưu sát vậy?”

Tô Anh tiếp tục chất vấn:"Cô nói tôi có ý định muốn giết Trần Vô Sinh, động cơ đâu, nếu tôi thật sự muốn mưu sát, thì trơ mắt nhìn hai người các người cùng nhau chết đuối không tốt sao, cần gì phải làm điều thừa thãi.”

Thẩm Mỹ Tĩnh á khẩu không trả lời được:"Tôi cũng không biết, cô quả thật đã cứu anh ấy từ trong biển lên, cũng thực sự lại kéo trở lại biển đem đầu của anh ấy ấn vào trong nước.”

Tô Anh cũng không thừa nhận:"Trần Vô Sinh còn chưa có chết đâu, chờ anh ta tỉnh lại hỏi một chút liền rõ ràng, ngược lại là cô, cô là phụ nữ đã có chồng, ở bờ biển gặp lén lút gặp gỡ đàn ông, quay đầu lại nghĩ xem giải thích với chồng của cô như thế nào đi.”

Thẩm Mỹ Tĩnh mặt đỏ tai hồng:"Tôi ngày trước đã quen biết Trần Vô Sinh, có việc tìm anh ấy, chồng của tôi sẽ hiểu.”

Tô Anh cười lạnh:"Ỷ vào sự nuông chiều, có chỗ dựa nên không sợ hãi, đáng tiếc Trần Vô Sinh không cần cô, chồng của cô cũng sẽ không cần cô nữa, tuy rằng không liên quan đến việc của tôi, nhưng tôi vẫn là rất vui vẻ khi thấy kết quả như vậy.”

“Tô Anh cô có ý gì!”

“Ý là chữ trên mặt chữ, phiên dịch lại một chút chính là cô quá không biết xấu hổ.”

“Tô Anh tôi liều mạng với cô.”

“Cô đánh thắng được tôi sao, dù có tính thêm bạn trai cũ của cô, hay chồng đương nhiệm, ba người lên cùng một lúc cũng không phải là đối thủ của tôi, hung hăng càn quấy cái gì chứ?”

Mắt thấy thẩm vấn sắp biến thành hiện trường đánh nhau lớn, tiểu cảnh sát nhân dân buông điện thoại xuống, vội vội vàng vàng nói với sở trưởng: “Sở trưởng, Trần Vô Sinh đã tỉnh lại.”

……

Trong bệnh viện, người Trần Vô Sinh đã tỉnh, nhưng đầu óc vẫn chưa từ trong chấn động lớn khôi phục lại.

Đối mặt với câu hỏi điều tra của sở trưởng, hỏi anh ta sau khi được cứu lên, có phải lại bị Tô Anh ấn vào trong nước giãy giụa một hồi không.

Trần Vô Sinh mờ mịt nhìn quanh phòng bệnh, sở trưởng của đồn công an, Thẩm Mỹ Tĩnh nói Hữu Hữu là con của anh ta, người con gái xa lạ đã cứu anh ta từ dưới biển lên, bọn họ nói cô ấy tên là Tô Anh.

“ Đồng chí Trần,  đồng chí Thẩm Nói đồng chí Tô Anh sau khi cứu anh lên, lại đem anh dìm xuống biển, có ý đồ dìm chết anh, có chuyện này không?”

Thẩm Mỹ Tĩnh cho anh ta một ánh mắt cổ vũ:"Vô Sinh, anh can đảm nói ra, em sẽ làm chứng cho anh, trên thực tế, em đã đến đồn công an tố cáo rồi, bây giờ chỉ cần lời khai của anh, là có thể định tội Tô Anh có ý đồ mưu sát anh.”

Trần Vô Sinh nhìn Thẩm Mỹ Tĩnh giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

“Là tôi tự mình bị rơi xuống biển, vị đồng chí Tô Anh này đã cứu tôi lên, lúc sau tôi hôn mê, tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, Thẩm Mỹ Tĩnh, cô lúc thì nói tôi là bố của con trai cô, lúc thì nói nói ân nhân cứu mạng tôi muốn mưu sát tôi, trong miệng cô còn có một câu nói thật sao?”

Thẩm Mỹ Tĩnh:…… Cô ta như là một oán phụ bị tình nhân phản bội vứt bỏ, nảy sinh tư tưởng tra hỏi.

“Anh tại sao muốn bảo vệ cho Tô Anh, trong giấc mơ hàng đêm đều kêu tên cô ta, anh giải thích như thế nào, Trần Vô Sinh, anh giải thích như thế nào?”

Trần Vô Sinh nghĩ thầm anh ta có sao, anh ta trong mơ sao có thể gọi tên một người con gái mà mình không quen biết?

Nhưng tình thế của hiện tại rõ ràng bất lợi cho ân nhân, Trần Vô Sinh nghĩ một chút, nói: “Có lẽ tôi ở trong mơ gọi‘ Anh Anh ’ nhưng bạn cùng phòng tôi khẳng định là đã nghe lầm, tôi kêu chính là ‘ Anh Anh ’, chữ Anh trong hoa anh đào.”

Thẩm Mỹ Tĩnh trong chốc lát mặt đã trắng bệch, người trong tên mang chữ ‘ Anh ’, chỉ có con gái độc nhất  Hách Xuân Anh của nhà chủ nhiệm nông trường.

Hách Xuân Anh thích Trần Vô Sinh, theo đuổi ngược lại anh ta một năm, nhưng Trần Vô Sinh rất ghét cô ta, chưa bao giờ bày tỏ thái độ của mình.

“Sao có thể, con gái độc nhất của nhà chủ nhiệm, không phải là người mà anh ghét nhất sao, sao có thể ở trong mơ gọi tên của cô ta chứ?”

Còn ‘ Anh Anh, Anh Anh ’, gọi thân thiết đến như vậy, Thẩm Mỹ Tĩnh không tin.

Trần Vô Sinh chỉ nghĩ mau chóng giúp ân nhân thoát khỏi tố cáo của Thẩm Mỹ Tĩnh, nếu bị truyền ra ngoài, anh ta ở trong mơ gọi tên thân mật của đồng chí Tô Anh, sẽ tạo thành vết nứt không thể cứu vãn cho gia đình cô.

Tuy rằng Trần Vô Sinh chính mình cũng không hiểu rõ chuyện là như thế nào, nhưng như vậy là việc làm không có đạo đức, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.

Anh ta nói: “Nói như thế nào đây, tôi là khá phiền chán làm con rể ở rể của nhà chủ nhiệm, nhưng lâu nay, đồng chí Hách Xuân Anh đối với tôi toàn tâm toàn ý, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, đã ăn sâu vào xương tủy, tôi ở trong giấc mơ vô thức gọi tên vài lần, cũng là hợp tình hợp lý, đương nhiên, về sau tôi sẽ khống chế, cách xa đồng chí Hách Xuân Anh ……”

Đúng lúc lúc này, bởi vì nghe nói Trần Vô Sinh rơi xuống biển hôn mê, Hách Xuân Anh không yên tâm chạy tới, lại ngoài ý muốn nghe được lời từ nói xuất phát từ đáy lòng của người trong lòng mình, sắc mặt cảm động đỏ lên, không khống chế được lao vào trong phòng bệnh, đẩy Thẩm Mỹ Tĩnh lảo đảo.

“Trần Vô Sinh, anh còn nói không thích em?”

Nét ngại ngùng hiếm thấy đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Hách Xuân Anh:"Trần Vô Sinh, chờ anh xuất viện, làm con rể ở rể của nhà chúng ta đi.”

Trần Vô Sinh:…… Anh ta có tội, anh ta nên chết đuối ở trong biển thì hơn.

“Không thể.”

“Tại sao, trong mơ anh đều gọi tên của em, từ trước đến nay không có ai gọi em là‘ Anh Anh ’,anh là người đầu tiên, em tuyên bố, về sau đây là chính là tên thân thiết thuộc về anh, người khác mà dám gọi em là ‘ Anh Anh ’, em liền đánh chết bọn họ.”

Trần Vô Sinh:…… “Vị đồng chí Thẩm này, nói tôi là bố của con trai cô ấy, tôi quả thực đã tư định chung thân vào đêm đó, đã ở cùng với đồng chí Thẩm, xin các người hãy cách xa con người cặn bã như tôi đây xa ra một chút, để đỡ phải hối hận cả đời.”

Hách Xuân Anh:…… “Trần Vô Sinh anh cái đồ khốn nạn, đã ngủ với cô ta sao lại không kết hôn với cô ta?”

Trần Vô Sinh:…… “Cô hỏi tôi? Không bằng hỏi cô ta đi, cô hỏi cô ta tại sao không muốn kết hôn với tôi, nhà bọn họ đưa ra khảo nghiệm, tôi đã hoàn thành, khi trở về cô ta đã kết hôn rồi, tôi có thể làm sao bây giờ, cô nói với tôi, tôi có thể làm sao bây giờ?”

Lỗ tai Tô Anh sắp bị điếc đến nơi, chào hỏi đồn công an trưởng:"Sở trưởng Hách, sự việc đã được tra rõ ràng, tôi đây có thể đi rồi chứ?”

Sở trưởng Hách nhìn cháu gái khóc sướt mướt, lúc thì mắng Trần Vô Sinh, lúc thì lại hỏi anh ta trong mơ gọi tên cô có phải sự thật hay không?

Trần Vô Sinh sống không còn gì luyến tiếc, Thẩm Mỹ Tĩnh oán khí tận trời, sở trưởng chỉ muốn đem này ba cái đầu của ba tên hỗn trướng này ấn hết xuống biển, để bọn họ có thể tỉnh táo lại.

……

Tô Anh cược Trần Vô Sinh đã thiếu một đoạn ngắn kí ức bị dìm xuống nước, cô đã đánh cuộc chính xác, Trần Vô Sinh không nhớ cô đã dìm anh ta.

Thật là quá xui xẻo, vốn dĩ muốn đi xa một chút nhặt ít cá ít tôm, kết quả lại vớt lên được một cái phiền phức lớn, còn chạm mặt Hàn Cảnh Viễn đang chấp hành nhiệm vụ.

Sau khi về đến nhà, những đồ ăn trước khi đi cô đã cắt xong xuôi đã được Hàn Kinh Thần nấu chín, cháo cá mặn, còn có một nồi vịt mặn hầm tương đậu, đều đã được bày sẵn trên bàn ăn cơm.

Bốn đứa trẻ tất cả đều đã tắm rửa sạch sẽ, vừa làm bài tập vừa chờ đại nhân trở về ăn cơm.

Cố Tri Nam lo lắng gần chết, mới vừa tan học đã nghe nói chị gái bị gọi đi đồn công an, cũng không biết là có việc gì.

“Chị, bọn họ gọi chị tới đồn công an là có việc gì a?”

“Cứu được một người, lại là người yêu cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh, tìm chị qua đó hỏi mấy câu, hỏi xong thì để chị về, không phải chuyện gì lớn.”

Hàn Hâm Tinh vừa nghe liền đoán được người đó tên là Trần Vô Sinh:"Dì Thẩm hôm nay xin nghỉ, sẽ không đi gặp cái chú Trần đó chứ.”

Tô Anh: “Đâu chỉ vậy a, còn dọa Trần Vô Sinh đến nỗi bị rơi xuống biển, nói cho bọn con biết, Thẩm Mỹ Tĩnh khả năng sắp chủ động ly hôn rồi, mấy ngày này các con đối xử với Hữu Hữu tốt một chút, không được khi dễ bạn ấy.”

Cố Xán Xán thấy tối nay đều là món ăn ngon không mấy khi được ăn, muốn chờ bố trở về cùng nhau ăn.

Tô Anh nhìn trời đã tối, Hàn Cảnh Viễn sau khi từ bờ biển trở về, còn phải báo cáo công việc với lãnh đạo, còn phải thương nghị công việc kế tiếp, đoán chừng là phải tăng ca, liền để phần lại đồ ăn cho Hàn Cảnh Viễn.

Nếu anh đã ăn cơm ở nhà ăn, thì những đồ ăn kia cũng có thể lưu trữ ngày mai lại ăn.

Kỹ thuật nấu ăn của Hàn Kinh Thần cơ bản có thể thành nghề được rồi, món cá mặn kia không mặn không nhạt, nước cốt thu được vừa phải, còn cho thêm một ít ớt xanh vào đó, ớt xanh ăn ngon hơn cá.

Còn món vịt muối kia cùng với giá đỗ từng miếng được hầm mềm nhũn, Tô Anh liền ăn mấy miếng, khích lệ nói: “Không biết có phải bữa ăn này tối nay không mất tiền hay không,  mà dì cảm thấy vô cùng thơm ngọt, Hàn Kinh Thần, con nói có phải hay không?”

Hàn Kinh Thần cái đứa tiểu keo kiệt này, vô cùng đau lòng, bữa tối nay còn không phải là được đổi từ tôm khô và trứng vịt biển trong nhà sao.

“Dì hai, thực ra vịt muối và cá, đều có thể chia ra nấu được hai bữa.” nhưng dì hai lại băm hết ra rồi, còn ngâm nước nữa, không nấu cũng không được.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nói thôi thì dì hai cũng sẽ không nghe, cậu quyết định:"Về sau, dì vẫn là đừng vào phòng bếp nữa thì hơn, con mỗi ngày viết thực đơn cho dì, dựa vào thực đơn mua đồ ăn, dì thấy sao?”

“Dì cảm thấy được đó, nghe lời con.”

Nhìn thời gian thấy gần đến giờ, Tô Anh dự định đến nhà Triệu Hương, hỏi chi tiết công việc lúc trưa chưa kịp hỏi, lúc đi ngang qua nhà Thẩm Mỹ Tĩnh, nhìn thấy nữ sĩ Tạ Hoài Hương đang ở nhà Thẩm Mỹ Tĩnh, còn nghe được tiếng cãi nhau, hình như là nữ sĩ Tạ không đồng ý cho Thẩm Mỹ Tĩnh ly hôn.

Tô Anh quay đầu đi, dì có đồng ý hay không cũng vô dụng, Tô Tòng Nham lại còn không ly hôn, phỏng chừng Hàn Cảnh Viễn muốn gõ vỡ xương sọ của anh ta ra.

……

Chái nhà khu phía Đông của Viện Thuộc Gia to hơn phía Tây, Triệu Hương đang khâu đế giày dưới ánh đèn, nhìn thấy Tô Anh tới, còn mang theo một rổ cải thìa và cà chua, vội vàng nhường chỗ cho cô ngồi.

Tô Anh đem rau trong rổ mang vào trong phòng bếp của Triệu Hương, nói: “Đều là rau tự trồng trong sân nhà, nhà của bọn em cũng ăn không hết, chị dâu vừa tới, vẫn chưa trồng được rau, rau sau này có thể hái ở trong sân nhà em, cà chua này có thể ăn sống với rau trộn, ăn rất là ngọt.”

Triệu Hương trong lòng càng thích Tô Anh:"Được, em ngồi xuống trước đi, lão Hứa chắc là một lúc nữa sẽ về, việc tìm công việc một lúc nữa cứ trực tiếp hỏi ông ấy.”

Đang nói, Hứa Càng Chu đã trở lại, nhìn thấy trong nhà có khách, còn là Tô Anh, rõ ràng sửng sốt một chút.

Triệu Hương vội nói: “Lão Hứa, anh không phải nói có công việc muốn cho Tô Anh sao, em lại không nói rõ được, đã bảo Tô Anh tới nhà, anh trực tiếp nói với cô ấy đi.”

Hứa Càng Chu lúc trước là muốn bảo Tô Anh tham gia nhiệm vụ, vừa rồi còn đang khuyên Hàn Cảnh Viễn, vợ của cậu ấy cùng với cái nhiệm vụ này kéo dài 6 năm chính là có việc vướng mắc, nếu không phải có Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn hôm nay xác định sẽ bị bại lộ.

Hứa Càng Chu và cùng Hàn Cảnh Viễn cùng nhau rời khỏi quân doanh, anh vội vàng quay đầu chạy đến cửa, Hàn Cảnh Viễn còn chưa có đi xa.

Lão hứa hô lên nói:"Hàn Cảnh Viễn, đón vợ của cậu về, nhân tiện nói với cô ấy về chuyện việc làm.”

Quay đầu lại lão Hứa tươi cười hòa ái:"Tiểu Tô a, về chuyện việc làm tôi đã nói với Hàn Cảnh Viễn, về nhà hai vợ chồng các người thương lượng xem.”

Theo sau sợ Hàn Cảnh Viễn liều mạng với anh, tiễn Tô Anh ra khỏi cổng, đem đóng cổng lại‘ cùm cụp ’.

……

Tô Anh có chút không hiểu gì, trên đường liền hỏi Hàn Cảnh Viễn:"Công việc mà chính ủy Hứa nói, không phải là muốn bảo em cho các anh nhiệm vụ đang tiến hành trước mắt, làm một viên cảnh sát đặc biệt ngoài biên chế đó chứ?”

Hàn Cảnh Viễn:…… Vợ anh thông minh như vậy, vừa đoán đã đoán được.

Lúc trước anh không đồng ý cho Tô Anh tham gia, nhưng hôm nay lại trùng hợp như vậy, gặp nhau ở bờ biển, nếu không phải có Tô Anh ở đó, xuống biển cứu người chính là anh.

Hàn Cảnh Viễn do dự một chút:"Nhưng nhiệm vụ này có nguy hiểm, anh không muốn cho em làm lắm, nếu anh thật sự nói chi tiết cho em nghe, em không muốn tiếp nhận cũng không được, em đã suy nghĩ kỹ chưa.”

Vốn dĩ Tô Anh còn sẽ do dự, nhưng Hàn Cảnh Viễn cũng ở trong nhiệm vụ đó, vậy có cái gì mà nghĩ chứ.

Cô nói: “Có anh ở đây em sẽ không sợ, em nghĩ kỹ rồi, anh nói đi.”

Quyết tâm của Tô Anh khiến trong lòng Hàn Cảnh Viễn nặng trĩu, tuy rằng lo lắng, nhưng niềm vui sướng đó lại không thể kìm lại được.

Anh nhìn Tô Anh một chút cũng không biết sợ hãi, rất bất đắc dĩ:"Về nhà rồi nói sau, đúng rồi, Thẩm Mỹ Tĩnh hôm nay tìm đến chính ủy, đề nghị muốn ly hôn với Tô Tòng Nham, hỏi Tô Tòng Nham khi nào trở về.”

Tô Anh khinh thường nói: “Vấn đề của cô ta, nói cho rõ ràng rồi ly hôn, có điều dù có ly hôn rồi, muốn cùng Trần Vô Sinh gương vỡ lại lành, em thấy Trần Vô Sinh cũng không bằng lòng.”

“Hữu hữu……” Hàn Cảnh Viễn thở dài, không tiếp tục nói tiếp nữa.

Bởi vì lời nói của anh bị Kiều Lan Lan xông tới đánh gãy.

Kiều Lan Lan ghét Hàn Cảnh Viễn vướng víu, không chút khách khí đẩy anh ấy ra, sau đó ôm lấy Tô Anh, hưng phấn khó có thể miêu tả:"Anh Anh, tôi đã trở về, mấy ngày nay cô có nhớ tôi không?”

Hàn Cảnh Viễn lập tức tỏ vẻ kháng nghị:"Đồng chí Kiều Lan Lan, ‘ Anh Anh ’ không phải tên cô có thể gọi, phiền cô vẫn là gọi tên của vợ tôi đi.”

Kiều Lan Lan rất bất mãn, căn bản cũng không mặc kệ lời kháng nghị của Hàn Cảnh Viễn:"Dựa vào cái gì?”

Hàn Cảnh Viễn nhìn Quý Xuyên Bách người tới làm khách cùng với Kiều Lan Lan, người đằng sau tràn ngập sự chờ mong lại có bộ dáng đáng thương sợ hãi rụt rè không dám tiến lên, nói: “Nếu cô không thay đổi cách xưng hô, đừng nghĩ tới nhà của tôi ăn trực.”

Chiêu này có tác dụng, Kiều Lan Lan tức nghiến răng nghiến lợi:"Doanh trưởng Hàn, ngay cả dấm của tôi anh cũng ăn, anh thật đúng là đồ dấm tinh.”

Nhưng đồng chí Kiều Lan Lan vẫn rất không chịu khuất phục đổi giọng:"Tô Anh, cô nói có hiếm lạ hay không, chị gái sinh đôi của Tô Tòng Nham đã tỉnh, sau khi tỉnh chỉ số thông minh còn trở nên bình thường.”

Tô gia đều vui đến phát điên, gặp người nào cũng nói lúc trước may mắn nghe theo ý kiến của Tô Anh, kiên quyết không có từ bỏ, Tô Tân Ý sau khi tỉnh táo lại muốn đến thăm em trai, vừa lúc Kiều Lan Lan cũng muốn trở về, mẹ Tô nhờ Kiều Lan Lan đi cùng tô Tân Ý, mọi người vừa mới về đến nhà.

Kiều Lan Lan hưng phấn nói: “Cô cũng tới làm quen chút, cô khẳng định cũng sẽ thích cô ấy.”

Tô Tân Ý đã đứng cổng của Tô gia, khoảng cách xa xa nhìn nhau giữa Tô Anh và cô ấy chỉ cách hơn mười mét.

Tô Tân Ý nhân đạm như cúc, Tô Anh nhiệt liệt như hoa hồng, hai cô gái xinh đẹp ngang nhau, ăn ý nhìn nhau cười, cho nhau cái gật gật đầu.

“Cảm ơn cô.”

Cả hai cô gái đều nói lời cảm ơn với đối phương ở trong lòng của họ.

Bình Luận (0)
Comment